Cha nuôi kêu cậu làm cái gì cậu sẽ đi làm cái đó, không có chút mảy may do dự.
Giờ phút này, tên cao tầng Như Liệt đoàn liều mạng giãy dụa.
Gã lớn tiếng gầm thét: “Thằng nhãi ranh. Nếu các người dám giết tôi thì cũng đừng nghĩ đi ra khỏi xưởng đóng tàu phía Nam.
Chu Hàn nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Anh dám uy hiếp tôi?”
Tên cao tầng Như Liệt đoàn dùng sức gật đầu nói: “Tôi chính là dám uy hiếp anh. Đừng quên, đây chính là địa bàn của tôi.”
“Thì làm sao?” Chu Hàn hỏi lại một tiếng, giọng nói như gió lạnh lọt vào trong lỗ tai, khiến người nghe toàn thân phát run.
“Thì làm sao hả?” Tên cao tầng Như Liệt đoàn sắc mặt tối sầm: “Chỉ cần tôi xảy ra chuyện, các người cũng sẽ không yên đâu, cả nhà của những người này đều sẽ không yên ổn.”
“Đừng quên Như Liệt đoàn là đoàn sát thủ quốc tế.”
“Cả nhà hai người bạn bên ngoài của người cũng sẽ bị dính líu vào, hiểu chưa?”
Tên cao tầng Như Liệt đoàn vẫn như cũ không biết sống chết uy hiếp Chu Hàn.
Chỉ là, Chu Hàn căn bản không nuốt nổi bộ dạng này của gã.
Gã đã có dũng khí uy hiếp Chu Hàn, như vậy thì nhất định hẳn phải có giác ngộ của cái chết.
“Rất tốt.” Chu Hàn gật đầu nói: “Rất lâu rồi không có người uy hiếp tôi như vậy.”
Chu Hàn vừa dứt lời, tên cao tầng Như Liệt đoàn toàn thân lập tức run lên cầm cập.
Giờ khắc này gã có chút hoảng hốt. Thậm chí, rõ ràng cảm nhận được sát ý ngập trời trên người Chu Hàn.
Loại này sát ý làm gã rất không được tự nhiên, làm gã cảm thấy cái mạng này của mình cũng bị người khác siết ở trong tay.
Loại cảm giác này làm gã rất là khó chịu, đồng thời cũng hoảng hốt tới cực điểm.
So với trước đó trong lòng còn mừng thầm, giờ phút này trong lòng của gã chỉ còn lại nỗi sợ hãi.
“Tiết Minh Dương, dắt vào.” Chu Hàn lúc này đánh gãy tay chân tên cao tầng Như Liệt đoàn, đem vứt trên mặt đất, đồng thời đưa tay ra chỉ vào căn phòng tối.
Tiết Minh Dương lập tức tiến lên, một tay lôi tên cao tầng Như Liệt đoàn từ dưới đất đứng lên.
“Tất cả chớ động.” Tiết Minh Dương cầm vũ khí nóng trong tay lên, nhắm ngay vào trán của Như Liệt đoàn, lên tiếng uy hiếp một đám sát thủ ở đây.
Những sát thủ kia dù ngo ngoe muốn hành động cũng không dám tuỳ tiện ra tay.
Dù sao người cầm đầu cũng bị Chu Hàn nắm giữ, cho dù bọn chúng hung hãn thì có ích lợi gì?
Lúc này Tiết Minh Dương kéo lấy tên cao tầng Như Liệt đoàn bước nhanh đi về phía phòng tối.
Có mấy tên sát thủ ra vẻ muốn xông lên cứu người, lại bị Chu Hàn ra một quyền, một cước, toàn bộ bị đánh ngã trên mặt đất.
Với Chu Hàn mà nói, những sát thủ này chẳng qua chỉ là một bầy kiến hôi thôi.
Dù có đến nhiều hơn anh cũng sẽ không để ở trong lòng.
Chu Hàn lo lắng chính là mấy người Tiết Minh Dương, anh lo lắng những sát thủ này sẽ lấy hai anh em Tony Bond và Tề Hoạ Mi ra giết.
Cứ như vậy, sự việc coi như không dễ làm.
Chính là bởi vì bọn người Tony Bond nên Chu Hàn mới kiềm chế tay chân.
Bằng không thì đã sớm dễ dàng tiêu diệt căn cứ ở xưởng đóng tàu của Liệt Như Đoàn.
Nói ngắn gọn, Chu Hàn chính là có chỗ lo lắng.
Bằng không thì cũng không trở nên do dự như thế.
Tiết Minh Dương nhanh chóng đẩy tên cao tầng Như Liệt đoàn vào phòng tối.
Mà Chu Hàn thì ngăn một đám sát thủ trên đường đi, trạng thái này của anh hoàn toàn chính là một người giữ ải vạn người không thể qua.
“Chu Nguyên soái, có gan thì thả cao tầng của chúng tôi ra.”
“Đúng. Anh có bản lĩnh thì thả cao tầng ra. Dùng kiếm sung mà đánh với chúng tôi”
“Trong bóng tối chơi trò vặt này, sao có thể tính là anh hùng hảo hán?”
Một nhóm sát thủ nhao nháo bắt đầu la ầm lên.
Sự kêu gào của bọn họ, Chu Hàn hoàn toàn xem như không nghe thấy.
Dù sao, sư tử xưa nay sẽ không bởi vì âm thanh chó sủa loạn mà quay đầu lại.
Chu Hàn cũng như vậy, anh sẽ không để ý đến những tên hề đang la hét này, khiêu khích quyền uy của anh.
“Sao vậy? Tên họ Chu, anh sợ rồi phải không?”
“Đúng vậy. Anh sợ không dám nói tiếp nữa có phải không?”
“Đến trả lời câu hỏi của chúng ta cũng không dám sao?”
Một đám sát thủ liên tiếp la lối ầm ĩ.
Nếu như bình thường, bọn chúng có thể sẽ không nhiều lời nửa câu, mà sẽ tiến lên ra tay.
Nhưng mà bây giờ tình hình không giống như trước đây, tên cao tầng Như Liệt đoàn bị bắt, bọn chúng làm sao còn để ý nhiều như vậy?
Những người này hận không thể mắng chết Chu Hàn, ép cho anh giận dữ ra tay.
Nếu như vậy, những sát thủ này có thể lợi dụng lúc Chu Hàn nổi giận mất lý trí, tìm cơ hội lấy mạng của anh.
“Ồn ào.” Chu Hàn khoé môi khẽ mở, trong miệng thình lình thốt ra hai chữ.
Sau khi hai chữ này phát ra, một đám sát thủ lập tức trong lòng vui thích.
Bọn chúng xem ra Chu Hàn đã trúng kế.
Nhưng thực tế, chính là ngày chết của bọn chúng đã đến.
Chu Hàn giận dữ, máu chảy khắp nơi.
Chỉ dựa vào bọn chúng, còn muốn đợi Chu Hàn thịnh nộ mất lý trí, lợi dụng sơ hở dùng dao đâm chết Chu Hàn.
Nhưng điều này hoàn toàn không tồn tại, bởi vì Chu Hàn một khi tức giận thì sẽ trở thành cỗ máy giết người.
Bọn ranh này sắp chết đến nơi.
Chu Hàn nói xong, lúc này thân hình lóe lên.
Cả người nhanh đến mức giống như một tia chớp, phóng tới một đám sát thủ.
Mà những sát thủ này còn chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt bị bóp chết mấy người.
Chỉ là Chu Hàn cũng không dừng lại, sau khi anh giải quyết mấy kẻ đó vẫn tiếp tục xông lên phía trước.
Hoặc là dứt khoát đâm chết, hoặc là một quyền đánh nát xương sườn đối phương.
Hoặc là một tay cắt ngang, biến bàn tay trở thành như thanh đao chặt đứt cổ đối phương.
Tóm lại từng đòn chí mạng.
Không đến hai phút, trên mặt đất đã có thêm không ít thi thể.
Mà đúng lúc này, một cỗ xe Jeep màu xám như con trâu điên chạy tới, tốc độ cực nhanh.
Chu Hàn thấy thế, lông mày lập tức hơi nhíu lại.
Giờ phút này anh đã rõ ràng cảm nhận được một luồng sát khí, mà lại trực tiếp hướng về phía anh.
Chiếc Jeep màu xám do như trâu điên bay thẳng đến phía Chu Hàn mà đánh.
Bộ dạng đó giống như muốn đâm chết Chu Hàn.
Đám sát thủ ở một bên xem kịch, đang lúc coi như Chu Hàn chắc chắn không thoát chết được, thì một màn kế tiếp lại khiến cho mọi người mắt trợn tròn.
“Oanh.” Chỉ thấy Chu Hàn không quan tâm, một cước bay lên đáp xuống trên đầu chiếc xe Jeep màu xám.
Chiếc xe jeep màu xám ngay lập tức buộc phải dừng lại, tiếng lốp xe va vào mặt đất vô cùng chói tai.
Chu Hàn không có chút nào dừng lại, anh lại lần nữa vọt tới trước, cả người phóng tới tên đang ngồi trên ghế lái.
Nhưng chỉ một thoáng sơ sẩy, anh lại bị kính của ô tô đâm vào người.
Người ngồi trên ghế lái trở tay rút ra một vũ khí nóng nhắm vào đầu Chu Hàn, một đám sát thủ khác cũng nhao nhao theo lấy vũ khí nóng ra.
Từng đợt như âm thanh rang đậu vang lên, tất cả mọi người gần như đồng thời nổ súng.
Mà Chu Hàn cũng trong nháy mắt lúc tên lái xe nổ súng đồng thời bóp chết gã, vừa bắn vừa tránh được phát bắn chí mạng của đối thủ, nhanh đến nỗi khiến người ta sởn gai óc.
Chỉ là, bởi vì tránh né một súng của đối phương nên chậm nửa nhịp.
Sau lưng Chu Hàn là hàng chục tên sát thủ mang ý đồ giết anh, đạn bay dày đặc về phía anh.
Chu Hàn giờ phút này đã không suy nghĩ quá nhiều, lập tức xông vào trong xe.
Dù là tốc độ đã nhanh tới cực điểm, nhưng trên đùi vẫn trúng mấy phát.
Đùi và bắp chân cũng bắt đầu chảy máu, Chu Hàn hai chân không còn sức, giờ phút này căn bản không đứng dậy nổi.
Anh ngồi phịch ở trên ghế lái, đè lên xác chết, trong lòng thở dài một tiếng.
Chu Hàn trong lòng biết rõ, anh tiêu đời rồi.
Mà đám sát thủ thấy đầu xe đều là máu tươi tung tóe khắp nơi, lại thêm Chu Hàn đã không có động tĩnh, bọn chúng lập tức mừng rỡ như điên.
Từng người đều liều mạng xông tới, muốn chứng kiến Chu Hàn rốt cuộc có chết hay không, nếu như chưa chết thì cho Chu Hàn thêm một phát sung.
Sát thủ xông vào rất nhanh đến trước mặt Chu Hàn, đang lúc bọn chúng muốn động thủ, một thanh dao găm quân đội lại bay ra, trong nháy mắt chặt đứt một mạng người.
“Chưa chết.” Có người kinh hô một tiếng.
Tất cả sát thủ lúc này lập tức giơ vũ khí nóng trong tay lên, nhắm vào Chu Hàn trên xe.
Chu Hàn thử di chuyển cơ thể, nhưng một chân bị trúng nhiều đạn hoàn toàn mất đi phản ứng.
Chu Hàn lần này thật sự bế tắc.
Toàn thân anh toát ra mồ hôi lạnh, cho dù vất vả động đậy cơ thể cũng không cách nào làm được.
Một đám sát thủ giờ phút này đã nhao nhao bóp cò, một loạt âm thanh như rang đậu lại lần nữa vang lên.
Cùng lúc đó, Vô Kiểm ở Cảng Thành trái tim nhói lên một nhịp.
Anh ta cùng Bạch Hổ vừa hộ tống Tô Hàm đến Cảng Thành, Hoắc Khai Hà tự mình đón tiếp.
Vô Kiểm lập tức thông báo cho Hoắc Khai Hà tình hình trước mắt, sau đó không nói thêm gì lập tức dẫn người xông đến Đài Sơn.
“Bạch Hổ, cậu nói xem Hoắc gia chủ xuất phát lâu như vậy, cũng không biết đã tới chưa.” Vô Kiểm tràn đầy lo âu hỏi một câu.
Bạch Hổ bên cạnh mặt mũi tràn đầy kiên định nói: “Tính thời gian thì hẳn là đã đến”.
Dường như Bạch Hổ vừa dứt lời, tại xưởng đóng tàu phía Nam của Đài Sơn.
Một tốp máy bay riêng lượn trên bầu trời, một bóng người nhảy từ máy bay xuống.
Dường như trong khoảng khắc một đống đạn dày đặc hướng về Chu Hàn, bóng người kia tay vung ra một vòng kim châm bạc.“Phải biết rằng, quy tắc số một của phong thần đại lão Tuyết Thành chính là không cho phép người ngoài tiến vào võ đạo hội trường đó.”
“Nếu không……”
Nói đến một nửa, Hồng đầu bảng đột nhiên im bặt, hiển nhiên là có điều bâng khuâng.
“Nếu không …?” Kỳ Tiếu Thiên có chút không chịu nổi, vội hỏi một câu.
Hồng đầu bảng hít sâu một hơi nói: “Nếu không, giết chết không luận tội!”
Mọi người ở đây nghe vậy đều kinh ngạc, giờ này tất cả mọi người đều rõ Tô Khánh Đông đã đắc tội nhân vật dạng gì rồi.
Chỉ sợ lúc này đây, dù cho Chu Hàn có ra mặt cầu tình cũng rất khó giữ được mạng của Tô Khánh Đông.
Tin tức này chỉ có thể từ Hoàng Minh nói cho Chu Hàn là thích hợp nhất.
Chỉ là, Hoàng Minh mới vừa bị đưa đi bệnh viện, sắc mặt mấy người Chu Xung lập tức trở nên âm trầm.
“Tôi gọi cho Minh Dương, bảo cậu ta truyền đạt tin này cho nguyên soái.” Sau một lát do dự Chu Xung cuối cùng ra quyết định.
Cùng lúc đó, bên trong bệnh viện.
Viên đạn trong cơ thể Chu Hàn đã rút ra, anh hiện giờ đã rất an toàn.
Lấy tốc độ khôi phục của Chu Hàn, chắc chỉ sau một đêm vết thương sẽ khỏi hẳn.
Giờ phút này, Chu Hàn hướng về phía mọi người dặn dò: “Nhớ lấy, không được nói việc này cho Tô Hàm biết.”
Vây quanh giường bệnh, năm đại chiến thần cùng bọn Tề Họa Mi nghe vậy, đều gật đầu nói: “Nguyên soái yên tâm, chúng tôi sẽ không cho phu nhân biết việc này, càng sẽ không để phu nhân lo lắng.”
Nghe mọi người nói xong, Chu Hàn lúc này mới thoải mái thở ra một hơi.
Vừa rồi anh còn lo lắng lúc mình xỉu đi, bọn người này có nói việc này cho Tô Hàm không.
Nếu nói thì đã (có chuyện) không hay rồi.
Chu Hàn nguyện ý lấy mạng ra bảo vệ Tô Hàm, cho nên đương nhiên không muốn nhìn cô không vui rồi.
Mà đúng lúc này, di động Tiết Minh Dương đột nhiên vang lên.
Khi nãy Tề Họa Mi dẫn đường, bọn Thanh Long hộ tống Chu Hàn tới bệnh viện, Tiết Minh Dương và Đệ nhất hội trưởng với Hoắc Khai Hà bọn họ tìm xe, theo sau tới đây.
Nhưng mà xe đó là xe của Liệt Đoàn.
Tiết Minh Dương vừa thấy điện báo hiện lên hai chữ cha nuôi, lập tức nhận.
Chỉ là trong lòng cậu nghĩ thầm, cảm thấy có chuyện chẳng lành.
Sù sao chuyện Hoàng Minh đi gây sự với Liệt Đoàn đã quậy đến tất cả mọi người đều biết.
Không chỉ có Hòe Châu, cả hoành thành cũng chấn động vì chuyện này, tất cả mọi người kinh ngạc cảm thán bọn Chu Xung thật bá đạo.
Hơn nữa vị lão Kiếm Thần Tô Khánh Đông này rời núi, càng đưa tới vô số thổn thức.
Tiết Minh Dương nhận điện thoại, điện thoại lập tức truyền tới giọng nói nôn nóng của Chu Xung: “Minh Dương, giờ con đang ở cạnh Chu nguyên soái ư?”
Tiết Minh Dương nghe vậy trả lời một tiếng: “Ở đây ạ, cha nuôi xảy ra chuyện gì sao?”
Tiết Minh Dương nghe được ngữ khí Chu Xung rất nôn nóng, hẳn là không có chuyện gì tốt.
“Xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn rồi.” Chu Xung ở đầu kia điện thoại vội la lên: “Kiếm Thần bị kẻ thần bí bắt đi rồi!”
Tiết Minh Dương nghe vậy cả kinh, cậu dường như theo bản năng hỏi một câu: “Cái gì? Bị kẻ thần bí bắt đi? Cái gì kẻ thần bí?”
Tô Khánh Đông chính là cha vợ Chu nguyên soái lại bỗng nhiên bị bắt đi, việc này nếu Chu nguyên soái biết thì có chuyện chẳng lành đâu.
Tiết Minh Dương ở trong lòng tính toán, nghĩ thầm nếu có thể để bọn họ ra mặt giải quyết chuyện này trong im lặng là tốt nhất.
Dù như nào đi nữa, việc này cũng không thể để Chu nguyên soái biết, nếu không chuyện sau đó cậu thật không dám tưởng tượng đến.
Trong lòng Tiết Minh Dương đang nghĩ như vậy, nhưng câu kế tiếp của Chu Xung lại làm cậu giật nảy mình.
“Minh Dương, không biết con còn nhớ không, lúc trước ta có nói qua Tuyết Thành với con.” Chu Xung thình lình nói ra một câu làm Tiết Minh Dương thầm giật mình.
“Tuyết Thành?” Cậu lập tức hỏi lại: “Chẳng lẽ, Kiếm Thần xảy ra chuyện có liên quan đến Tuyết Quốc?”
Chu Xung thấy Tiết Minh Dương còn biết Tuyết Quốc, lập tức thở dài một tiếng, kể rõ mọi chuyện từ đầu chí cuối.
Sau khi nghe xong, Tiết Minh Dương trợn tròn mắt.
“Cho nên, việc này con cần báo cho Nguyên soái ngay, chỉ hắn ra mặt mới có thể giải quyết!” Chu Xung ở đầu kia điện thoại nhấn mạnh.
Tiết Minh Dương nghe vậy bất đắc dĩ nói: “Vâng, con sẽ báo lại với nguyên soái, cha nuôi, mọi người không cần quá lo lắng.”
“Chuyện cũng đã xảy ra, phải sớm giải quyết.”
“Lấy thực lực của Chu nguyên soái, đi một chuyến đến Tuyết Quốc hẳn là không có chuyện gì, mặt mũi của hắn rất lớn, cha cũng biết mà.”
Tiết Minh Dương nói một câu trấn an, đầu kia điện thoại Chu Xung nghe xong liền thở dài một tiếng nói: “Chỉ hy vọng được thế.”
Sau khi hai người nói chuyện điện thoại xong, Tiết Minh Dương cũng không trực tiếp đem việc này báo cho Chu Hàn.
Trong lòng cậu rõ ràng, cậu không thích hợp, cũng không có tư cách này.
Tiết Minh Dương rõ mình không có khả năng đi nói cho Chu Hàn biết việc cha vợ Chu Hàn bị người túm tới Tuyết Quốc rồi.
Cho nên, cậu quyết định báo trước việc này cho Thanh Long, để Thanh Long nói cho Chu Hàn.
Đây mới là biện pháp tốt nhất.
Có vài chuyện, nói ra từ miệng của người khác không sẽ không ổn.
Hạ quyết tâm xong, Tiết Minh Dương lập tức đến trước mặt Thanh Long nói với anh ta: “Thanh Long đại ca, ra ngoài nói chuyện một chút được không?”
Thanh Long nghe vậy sắc mặt hơi đổi, anh ta nhíu mày hỏi: “Ra ngoài nói chuyện chút? Có gì không thể nói thẳng à?”
Anh ta đánh giá Tiết Minh Dương vài lần, nói: “Nói, cậu có gì muốn nói sau lưng nguyên soái đúng không?”
Thanh Long kính trọng Chu Hàn, cho nên mặc kệ chuyện gì đi nữa cũng sẽ không gạt Chu Hàn.
Hiện giờ thấy Tiết Minh Dương như trộm, Thanh Long tức lập tức khó chịu.
Tuy nhiên anh một thân tu vi, người thường có thể chẳng phải đối thủ của anh.
Cái đứa tiểu tiện nhân Tiết Minh Dương này, Thanh Long chuẩn bị đánh một cái thôi đã nhẹ nhàng ngã rồi.
“Rất quan trọng, Thanh Long ca, vẫn là ra ngoài nói chuyện một chút đi.” Giờ phút này, Tiết Minh Dương sắc mặt mang theo một cổ năn nỉ.
Thanh Long lại càng thêm không vui, nhưng lúc anh ta muốn tức giận, Chu Hàn lại lên tiếng nói: “Thanh Long, đi đi.”
Chu Hàn ra lệnh, Thanh Long lập tức không nói thêm gì nữa.
Đối với Chu Hàn, Thanh Long trước nay đều là tuân lệnh.
Cho nên, anh đương nhiên sẽ không vi phạm ý Chu Hàn.
Sau khi Chu Hàn nói, Thanh Long thẳng thắng nói: “Được, vì mặt mũi nguyên soái, tôi bồi cậu ra ngoài nói chuyện một chút.”
Dứt lời, Thanh Long liền ra khỏi phòng bệnh, Tiết Minh Dương thì theo sát phía sau.
Hai người ra phòng bệnh, đi đến cuối hành lang, lúc này Tiết Minh Dương mới nói: “Thanh Long đại ca, cha vợ Chu nguyên soái là Kiếm Thần, chuyện này ngài biết không?”
Tiết Minh Dương không trực tiếp nói chuyện đó ra, mà thử vài câu trước, tính đi từng bước một chậm rãi nói ra.
Nói cách khác, nếu cậu vừa tới đã nói ra chuyện Tô Khánh Đông bị túm tới Tuyết Thành, chỉ sợ với tính tình Thanh Long này, sẽ bức cung cậu đó.
“Đương nhiên tôi biết, trước nguyên soái có nói qua vài câu.” Thanh Long gật gật đầu, tiện đà hỏi chuyện: “Sao? Cậu muốn đánh chủ ý lên cha vợ nguyên soái?”
Tiết Minh Dương nghe vậy vội vàng lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải!”