Mục lục
Đế Quốc Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được rồi.” Chu Hàn thấy thời gian không sai biệt lắm, lập tức lên tiếng hoà giải nói: “Ân oán của chúng ta đã giải quyết xong.”

Nghe vậy, người đàn ông mặt sẹo dùng sức gật đầu, anh ta không nói thêm gì nữa.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của Chu Hàn lại rơi vào người đàn ông có khuôn mặt chữ điền.

Người đàn ông mặt sẹo lập tức hiểu ý của Chu Hàn, anh ta lập tức quay đầu nhìn em trai mình, tức giận quát lớn: “Cút ra ngoài!”

người đàn ông có khuôn mặt chữ điền không dám làm trái ý người đàn ông mặt sẹo, lập tức vội vàng từ mặt đất đứng lên, dùng lý trí cuối cùng của mình để chạy ra ngoài.

Hắn rời khỏi nhà xác được một khoảng thời gian, thì mấy người Chu Hàn cũng từ nơi này bước ra ngoài.

Dù sao, nhà xác cũng quá xui xẻo.

Rất nhanh, ba người Chu Hàn đến phòng bệnh của tiểu Trân.

Lúc này, tiểu Trân đang chớp đôi mắt xinh đẹp, cảnh giác nhìn người đàn ông mặt sẹo trước mặt.

“tiểu Trân, đừng sợ.” Chu Hàn lên tiếng an ủi một câu: “Anh ấy là bạn của tôi.”

Chữ “bạn” đấy, rót vào tai người đàn ông mặt sẹo, làm toàn thân anh ta hơi ngẩn ra.

Anh ta không nghĩ tới, Chu nguyên soái thực sự lại coi mình như một người bạn.

Điều này thực sự khiến cho người đàn ông mặt sẹo được sủng mà lo sợ, đồng thời trong lòng anh ta lại càng trở nên bội phục Chu Hàn.

Cùng lúc đó, phòng bệnh ông cụ Vương.

Người đàn ông có khuôn mặt chữ điền quỳ rạp xuống đất, mấy gã thân vệ tinh duệ khác cũng quỳ rạp xuống đất.

Bộ dáng của bọn họ, giống như đứa trẻ mắc sai lầm.

“Hừ, thật không biết sống chết!” ông cụ Vương hừ lạnh một tiếng, tức giận mắng bọn họ.

Hai mắt ông ta trừng to, cực kỳ tức giận nói: “Các ngươi thế mà lại dám đi tìm Chu Nguyên soái gây sự? Một đám các ngươi có phải bị nước vô não không?”

“Lão nhị đâu? Sao còn chưa trở về?”

Câu hỏi này như tiếng sét đánh vào tai bọn họ, làm một đám bọn họ cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Lúc này, người đàn ông có khuôn mặt chữ điền sợ hãi.

“Ông Vương, nhị ca anh ấy, hình như muốn trả ơn cho Chu Nguyên soái?” người đàn ông có khuôn mặt đậm chất quốc dân ngập ngừng nói ra một câu, rõ ràng rất hoảng hốt.

Khi nghe những điều này, Vương Lão nhéo mắt lại, dường như ông ta đánh hơi thấy một tia cơ hội.

“Cậu nói cái gì? Lão nhị muốn trả ơn cho Chu Nguyên soái?” Vương lão muốn xác nhận lại một lần nữa.

“Đúng vậy, vốn dĩ Chu Nguyên soái có thể lấy mạng chúng tôi không chớp mắt, nhưng ngài ấy lại thả chúng tôi đi.” người đàn ông có khuôn mặt chữ điền nói ra sự thật.

Ông cụ Vương sau khi nghe xong những lời người đàn ông có khuôn mặt chữ điền nói, trên khuôn mặt già nua của ông ta đột nhiên trở nên rất kích động.

Vô luận như thế nào ông ta cũng không nghĩ tới, Chu Hàn lại là một người nhân từ, chính trực như vậy!

Ông ta đối với Chu Hàn không khỏi tâm phục khẩu phục.

Ông cụ Vương cảm thấy, Chu Hàn giống như con rồng giữa vạn người, quả thực đã gặp rồi thì sẽ không bao giờ quên được!

“Chu nguyên soái đối với lão nhị như thế nào?” Vương lão vội vàng hỏi: “Chu nguyên soái có tính đến việc đem lão nhị về dưới trướng không?”

Nói xong, cũng không đợi người đàn ông có khuôn mặt chữ điền trả lời.

Ông cụ Vương lại tự mình lẩm bẩm: “Nếu Chu nguyên soái có hứng thú với lão nhị, tôi lập tức đưa lão nhị đến trước mặt ngài ấy!”

Nghe những lời ông cụ Vương nói, không chỉ người đàn ông có khuôn mặt chữ điền, mà tất cả những người còn lại ở đây, bao gồm cả bác sĩ Lê sắc mặt đều đột ngột thay đổi.

Trong lòng bọn họ vẫn luôn biết rõ ông cụ Vương rất coi trọng Chu Hàn, nhưng bọn họ không tưởng tượng được, ông cụ Vương lại coi trọng Chu Hàn đến trình độ này!

Bọn họ đều có chút ghen tị, không ngừng nghĩ, nếu bản thân mình cũng được ông cụ Vương coi trọng như thế thì còn gì bằng!

Chẳng qua, bọn họ cũng chỉ dám nghĩ mà thôi.

Dù sao thì khoảng cách giữa bọn họ thật khiến người khác tức chết.

Cùng là người với người nhưng chênh lệch lại rất lớn, sỡ dĩ ông cụ Vương coi trọng Chu Hàn như thế, chính là bởi vì Chu Hàn có thực lực mạnh mẽ, còn đặc biệt biết làm người.

Chỉ với hai điểm này, bọn họ để tay lên ngực tự hỏi, tuyệt đối không làm được!

“Ông Vương, làm như vậy e rằng không quá thích hợp?” người đàn ông có khuôn mặt chữ điền nhịn không được lên tiếng hỏi.

Nghe vậy, sắc mặt ông cụ Vương lập tức thay đổi, ông ta tức giận nhìn người đàn ông có khuôn mặt chữ điền, cổ họng hét to: “Các người đều cuốn gói cút đi cho tôi!”

“A?” người đàn ông có khuôn mặt chữ điền rõ ràng có chút phản ứng không kịp, hắn không nghĩ tới ông cụ Vương thật sự sẽ đuổi bọn hắn đi.

“A cái gì a? Lỗ tai bị điếc à?” ông cụ Vương giận dữ chỉ vào mặt người đàn ông có khuôn mặt chữ điền mắng: “ Các người cút đi cho tôi!”

Dứt lời, ông cụ Vương tức giận đến cả người phát run, ông ta nhìn về phía bác sĩ Lê vẫy vẫy tay, ý bảo đối phương đi ra ngoài trước.

Bác sĩ Lê không ngốc, lập tức hiểu ý, vội vàng đi ra ngoài.

Sau khi bác sĩ Lê rời đi, ông cụ Vương lại mắng người người đàn ông có khuôn mặt chữ điền cùng những người còn lại.

Cuối cùng, còn ra lệnh bọn họ đi làm thủ hạ cho Chu Hàn, vì Chu Hàn mà làm trâu làm ngựa!

Người đàn ông có khuôn mặt chữ điền cùng những người khác cho dù trong lòng không muốn,cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.

Ông cụ Vương đã nói rất rõ ràng, nếu bọn họ muốn ở lại, nhất định phải lấy lòng Chu Hàn.

Chỉ cần lấy lòng được Chu Hàn, bọn họ liền có thể lấy công chuộc tội, tiếp tục ở lại.

Bằng không mà nói, tất cả bọn họ đều phải cút đi!

Mà Chu Hàn bên đây, vừa sắp xếp cho người đàn ông mặt sẹo ra ngoài làm việc, thì người đàn ông có khuôn mặt chữ điền cùng đám người kia, một đám mặt đầy buồn bực đi vào phòng bệnh chỗ Chu Hàn.

“Chu nguyên soái, thực xin lỗi.” Một đám người sau khi bước vào, đồng thanh nói xin lỗi.

Thái độ của bọn họ cực kỳ cung kính.

“Hm?” Chu Hàn hơi nhướng mày, trong khoảng thời gian ngắn thật sự không biết đám người này muốn làm gì.

“Chu nguyên soái, chúng ta biết sai rồi.” người đàn ông có khuôn mặt chữ điền thấy Chu Hàn mặt đầy nghi hoặc, lập tức nói rõ lập trường của mình.

Thấy hắn mở đầu, những người còn lại cũng nhanh chóng bày tỏ thái độ.

“Chu nguyên soái, chúng tôi biết sai rồi, đã mạo phạm, đắc tội đến ngài!”

“Chu nguyên soái ngài khoan dung độ lượng, xin tha thứ cho chúng tôi, chúng tôi nguyện làm chân chạy vặt cho ngài.”

Người đàn ông có khuôn mặt chữ điền cùng những người còn lại mở miệng nói không ngừng.

Y tá trong phòng nhịn không được quay đầu lại ra tiếng nhắc nhở bọn họ: “Bệnh nhân cần nghỉ ngơi, có chuyện gì mời mọi người ra ngoài nói.”

Y tá vừa nói xong, người đàn ông có khuôn mặt chữ điền cùng những người còn lại lập tức trở nên lúng túng.

Mà lúc này, Chu Hàn nhìn ra người đàn ông có khuôn mặt chữ điền cùng những người kia là thực lòng đến để xin lỗi.

Có vẻ như là ông cụ Vương tạo áp lực cho bọn họ.

Việc này làm Chu Hàn càng thêm khó hiểu.

Mặc dù anh biết ông cụ Vương muốn nịnh bợ mình, nhưng không cần tới mức gây khó dễ cho thủ hạ chứ?

Từ góc độ này mà nói, con người của ông cụ Vương cũng quá tệ!

“Các người về trước đi.” Chu Hàn trực tiếp phất phất tay, ra lệnh đuổi khách.

Người đàn ông có khuôn mặt chữ điền cùng những người khác hơi hơi hé môi, như còn muốn nói gì đó.

Nhưng không đợi bọn họ lên tiếng, Tiết Minh Dương cùng Thanh Long đã trực tiếp tiến lên chặn tầm mắt bọn họ, không cho bọn họ nhìn chằm chằm Chu Hàn tới lui nữa.

“Mời về cho.” Tiết Minh Dương lễ phép nói một câu.

Thanh Long tuy rằng không nói gì, nhưng khí thế trên người đã toát ra ngàn dặm.

Người đàn ông có khuôn mặt chữ điền cùng những người còn lại hiểu rõ, nếu Chu nguyên soái không định tha thứ cho bọn họ, chỉ đành về chỗ của ông cụ Vương.

Bằng không nếu tiếp tục ở lại nơi này, sẽ chọc Chu Nguyên soái càng thêm khó chịu.

Người đàn ông có khuôn mặt chữ điền cùng những người kia sau khi quyết định xong, cuối cùng cũng rời khỏi phòng bệnh của tiểu Trân.

Vào lúc này, đã vài phút trôi qua kể từ khi người đàn ông mặt sẹo ra ngoài.

Đang lúc Chu Hàn ước tính sẽ phải đợi mười phút nữa, thì đột nhiên nhận được một cuộc gọi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK