Đúng lúc Chu Hàn nghi ngờ, chỉ nghe thấy một trận tiếng “rắc rắc” vang lên.
Những tên nhà giàu đó lập tức bị đánh trật khớp cằm, nói không ra lời.
“Nếu mấy người không phục, có thể đánh chết tôi.” Thanh Long trực tiếp đi đến phía đám con nhà giàu buông lời hung ác, không nể mặt bọn họ chút nào.
Những tên nhà giàu đó tức giận đến hai mắt đỏ bừng, bay thẳng đến chỗ Thanh Long.
Kết quả rõ ràng, toàn bộ bị Thanh Long hạ gục, cả đám ngã xuống đất không dậy nổi, dáng vẻ đau đớn vô cùng.
“Quăng ra ngoài.” Chu Hàn ra lệnh một tiếng, trực tiếp lên sân khấu, một tay ôm Tô Hàm vào trong lòng.
Cùng lúc Chu Hàn vừa dứt lời, toàn bộ tứ đại chiến thần hiện thân, ném toàn bộ những kẻ không có mắt đó ra khỏi hội trường.
Chu Hàn nhận microphone từ tay Tô Hàm, trầm giọng nói: “Vừa rồi chỉ xảy ra một ít chuyện nhỏ, mọi người không cần loạn, yến hội có thể…”
Hai chữ “bắt đầu” còn chưa kịp nói ra, ngoài cửa đột nhiên truyền đến những tiếng thắng xe.
Ngay sau đó, nghe thấy một người la lớn: “Nhà họ Hoắc ở Cảng Thành, Hoắc Tử Kim chúc mừng cô Tô.”
Vừa dứt lời, đám người nâng một cái rương cao bằng một người rộng hơn hai người tiến vào hội trường.
Theo tiếng “rầm” vang lên, cái rương rơi xuống đất.
Một người phụ nữ quyến rũ đeo kính râm, mặc chiếc váy dài càng tôn lên dáng người phập phồng quyến rũ.
Cô ta chậm rãi đi đến trước cái rương, thong dong mở cái rương ra.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn hội trường suýt chút nữa bị sáng mù mắt. Ánh mắt bọn họ không thể rời khỏi bảo bối cục cưng vàng tươi trong rương kia.
“Con cháu nhà họ Hoắc, Hoắc Tử Kim, nay dâng lên một chục nghìn lượng vàng chúc mừng cô Tô.” Môi đỏ của Hoắc Tử Kim khẽ mở, nói to.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ hội trường trở nên sôi trào hơn. Tất cả mọi người kinh ngạc cảm thán. Tô Hàm có tài đức gì khiến thiên kim nhà họ Hoắc tôn trọng như thế?
Mà trên sân khấu, Tô Hàm càng kinh ngạc không thể khép miệng được. Cô hiểu được đạo lý loạn thế hoàng kim, thịnh thế đồ cổ.
Chỉ không nghĩ đến nhà họ Hoắc lại hào phóng đến thế. Chỉ bằng một mình Hoắc Tử Kim khẳng định không thể đưa ra chục nghìn lượng vàng. Đây đồng nghĩa với việc Hoắc Tử Kim đã được sự đồng ý của người lớn trong nhà họ Hoắc.
Rốt cuộc nhà họ Hoắc muốn gì?
Nghĩ đến đây Tô Hàn vô thức quay đầu nhìn về phía Chu Hàn, nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ.
Nếu không đoán sai thì nhà họ Hoắc đến đây vì Chu Hàn. Bọn họ muốn mượn sức của Chu Hàn.
Ý thức được điều này, trong nháy mắt trong lòng Tô Hàm hiểu rõ.
Nhưng mà cô cũng một người hiểu đạo lý. Nhà họ Hoắc đưa quà quý giá như thế sẽ không nói trước là thu hay không thu.
Ít nhất một lời nói cảm ơn vẫn phải có.
Tô Hàm lập tức đưa mắt nhìn về phía Chu Hàn. Chu Hàn hiểu ý, đưa microphone trong tay cho Tô Hàm.
Nhận lấy microphone, sau khi thanh thanh giọng, lúc này cô mới mở miệng nói: “Cảm ơn Hoắc tiểu thư đã ngàn dặm xa xôi đưa đến món quà quý trọng như thế này, mời cô qua bàn khách quý.”
Tô Hàm nói vô cùng khách sáo, cũng đủ cho Hoắc Tử Kim mặt mũi.
Chỉ là sắc mặt Hoắc Tử Kim không tự nhiên lắm. Bởi vì Tô Hàm ngập miệng không đề cập đến việc nhận hay thu món quà này.
Nhưng cô ta sẽ không dễ nhắc tới trước mặt mọi người. Nếu không, không chỉ không cho Tô Hàm bậc thang mà còn có tự vả vào mặt mình.
Hoắc Tử Kim rất thức thời. Sau khi cô làm động tác “ok” với Tô Hàm ở trên sân khấu, ý bảo người nhà họ Hoắc đi ra ngoài hầu, còn mình chọn một vị trí vừa quan trọng vừa không quan trọng.
Đây mơ hồ chỉ ra thái độ của Hoắc Tử Kim. Nếu đại tiểu thư Tô không nhận món quà của tôi, tôi lập tức không chịu vào sự đãi ngộ dành cho khách quý, không ngồi vào vị trí khách quý của cô.
Tất nhiên liếc mắt một cái Tô Hàm đã nhìn thấu nhưng ngầm hiểu lẫn nhau, mọi người không ai chọc thủng ai.
Yến hội bắt đầu tiến hành.
Sau khi đám ăn chơi trác táng bị quăng ra ngoài, không khí ở đây trở nên hơi quái dị.
Tiếp theo đó, “nhân vật lớn” Hoắc Tử Kim này đột nhiên đến đây, toàn bộ tiệc rượu Tô Thị có vẻ mất tự nhiên.
Thật giống như tất cả khách khứa đều có ba phần lễ phép với Tô Hàm. Loại lễ phép này là sợ hãi, là sợ hãi đó.
Đối với mấy thứ này, tất nhiên Tô Hàm có thể cảm nhận được. Nhưng mà cô chôn dấu hết tất cả cảm xúc xuống đáy lòng, không có biểu hiện ra bên ngoài.
Chu Hàn thu toàn bộ sự thay đổi của Tô Hàm vào đáy mắt. Anh duỗi tay nắm chặt tay cô, đồng thời đưa qua ánh mắt an ủi.
Tô Hàm dùng sức gật đầu, tỏ vẻ bản thân không sao cả.
Khi bữa tiệc đang diễn ra một cách bình lặng, đột nhiên bên ngoài cửa truyền đến một trận âm thanh huyên náo.
Nhưng tiếng ồn ào đó nhanh chóng biến mất, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Tô Hàm nháy mắt với vệ sĩ của Tô Thị rồi kêu người ra ngoài xem tình hình.
Kết quả là vệ sĩ của Tô Thị nhanh chóng quay lại, hơn nữa nói với Tô Hàm chuyện bên ngoài.
Gia đình của những công tử bột đó đã đến rồi, nhưng mà họ đã bị người nhà họ Hoắc đuổi đi.
Hơn nữa, hai đội côn đồ của nhà họ Hoắc xếp hàng ở cửa, trong tay mỗi người đều có một tấm lệnh bài.
Về phần nét chữ được khắc trên lệnh bài, vệ sĩ ra hiệu anh ta không xem được rõ ràng.
Nhưng mà Tô Hàm cũng lờ mờ đoán được, hình như là một chữ “Hoắc”, chỉ là cô không dám chắc chắn.
Bữa tiệc rượu này của Tô Thị mặc dù vẻ bề ngoài thì trời yên biển lặng, nhưng thực ra lại ra sóng biển dâng trào.
Tô Hàm bản thân cũng có chút không đưa ra được biện pháp, cho nên cùng bàn khách quý chào hỏi thêm vài câu, lập tức đưa mắt nhìn quanh hội trường, cô đang tìm Chu Hàn.
Mà lúc này Chu Hàn đang ở bên bàn Hoắc Tử Kim, người phía sau thao thao bất tuyệt nói cái gì đó, mà Chu Hàn lại là một vẻ mặt vân đạm phong khinh, từ đầu đến cuối anh không mở miệng nói gì cả.
Thanh Long lặng lẽ ở phía sau Chu Hàn, mặc dù trông anh ta bất động như một khúc gỗ.
Nhưng trên thực tế, một khi xảy ra chuyện, Thanh Long sẽ là người giải quyết mọi chuyện sớm nhất.
Không hiểu vì sao, nhìn thấy Hoắc Tử Kim “quấn lấy” Chu Hàn, trong lòng Tô Hàm không khỏi dâng lên một hũ dấm chua.
“Chu Hàn, anh ở đây làm cái gì vậy?” Tô Hàm đi tới trước mặt Chu Hàn, vươn tay kéo anh.
Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mở, lộ ra một hàm răng trắng: “Hoắc tiểu thư, xin chào, lại gặp nhau rồi.”
Nói rồi Tô Hàm phóng khoáng vươn tay ra.
Vẻ mặt của Hoắc Tử Kim có chút ngưng trệ, nhưng rất nhanh liền dùng vẻ mặt lạnh nhạt che đậy.
Cô ta mỉm cười, cũng đưa tay ra, nhưng sau khi hai người họ bắt tay thì lại hết sức căng thẳng.
Là phụ nữ, ý nghĩ trong lòng mỗi người đều không cần phải nói ra, càng biết rõ ràng hơn.
“Chu Hàn, đi, cùng em nói chuyện với một khách hàng lớn, anh ta định mua cổ phần của Tô Thị chúng ta.” Tô Hàm quay đầu lại, rất hiếm khi làm nũng với Chu Hàn.
Chu Hàn thấy thế cảm thấy hơi kỳ quái, trong lòng nghi ngờ. Cô gái này từ khi nào học làm nũng thế? Nhưng mà ngoài miệng thì anh không nói gì cả.
Hoắc Tử Kim ở bên cạnh tuy rằng nhìn Tô Hàm thấy khó chịu nhưng cô ta cũng không dám làm trò trước mặt Chu Hàn, biểu hiện không vui khi gặp mặt Tô Hàm.
Lập tức đành phải mỉm cười ý bảo: “Nguyên soái, đi nhanh về nhanh.”
Tuy rằng mấy chữ đơn giản nói mơ hồ nhưng Tô Hàm lại nghe ra lời nói không thích hợp.
Cô dùng ánh mắt rất là ý vị thâm trường liếc nhìn Hoắc Tử Kim một cái, người sau chỉ cười.
Sau khi lôi Chu Hàn rời đi vị trí của Hoắc Tử Kim, Tô Hàm cũng không có so đo với chuyện vừa rồi, chỉ kể lại lời vệ sĩ đã nói với cô cho Chu Hàn nghe.
Nghe xong lời nói của Tô Hàm, Chu Hàn cười nhạt.
Anh nhìn về phía mặt đẹp của Tô Hàm, dùng tay ôm cô vào trong lòng.
Mở miệng nói: “Nếu anh đoán không sai, trên lệnh bài trong tay những người nhà họ Hoắc chắc hẳn có khắc một chữ “Kỳ”.”
Tô Hàm nghe vậy, cơ thể run lên, dường như là liên tưởng đến Kỳ Tiếu Thiên.
Cô ngơ ngẩn nhìn Chu Hàn, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Tại sao anh lại khẳng định như thế?”
Ánh mắt Chu Hàn lạnh lẽo thâm thúy nhìn ra ngoài cửa, môi mỏng khẽ mở: “Nếu anh không đoán sai, thế lực nhà họ Hoắc chắc hẳn muốn xâm nhập vào Hòe Châu.”
“Sao cơ?” Tô Hàm nghe vậy thì cả kinh, nghĩ thầm dã tâm nhà họ Hoắc lớn như thế sao?