Mục lục
Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Mi Mặt Mèo

*****************

Một lúc sau hắn mới thả người ra, hỏi: "Em làm sao đến đây?"

Kỳ thật, hắn muốn hỏi chính là làm thế nào cô lại ở chỗ này. Tuy hai vấn đề này không khác nhau nhiều lắm nhưng mà cách biệt khá lớn. Cho dù Hạ Diệc Sơ có đến nước Mỹ, cũng làm thế nào lại biết được hôm nay hắn sẽ đi mua đồ trên con phố này, hơn nữa trước đó còn không liên lạc với hắn.

"Di động anh tắt máy, sợ anh có việc gì", giọng nói Hạ Diệc Sơ mềm mại.

"Thực ra là nhớ anh đúng không?" Cố Dư Sinh cười cười, nỗ lực kềm nén sự vui sướng trong lòng, nhưng mà nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt đã bán đứng hắn.

"Đi thôi, chúng ta về trước." Cố Dư Sinh nắm chặt tay Hạ Diệc Sơ.

"Phải, phải, không nên đứng giữa đường nói chuyện. Về nhà, chúng ta tâm sự." Hạ Lạc ôm một mớ đồ, kịp thời nhảy ra. Hắn cảm thấy, nếu như hắn không hé răng, vị mỹ nữ không quen biết này xem nhẹ hắn cũng thôi đi, nhưng mà Cố Dư Sinh cũng xem nhẹ hắn thì quá mất mặt rồi.

Bây giờ, Hạ Diệc Sơ mới chú ý tới Hạ Lạc. Hắn tuổi còn trẻ, đôi mắt sáng ngời, gương mặt bánh bao đáng yêu, có vẻ còn chưa chịu trưởng thành.

Hạ Diệc Sơ thầm đánh giá hắn, sau đó, cười nói:

"Chào anh, tôi là Hạ Nhật Hòa."

"Hì hì, tôi là Hạ Lạc, bạn học với Cố Dư Sinh." Hạ Lạc cảm thấy rốt cuộc cũng được chú ý, nụ cười càng thêm tươi, tâm tình sung sướng, khởi động hình thức lảm nhảm:

"Thật trùng hợp, tôi họ Hạ, cô cũng họ Hạ, không chừng 500 năm trước, chúng ta là người một nhà đó."

"500 năm trước ngươi là heo." Cố Dư Sinh lạnh lùng mở miệng, kéo Hạ Diệc Sơ về phía trước.

"Ai nói!" Hạ Lạc theo sau, không phục: "Có heo đẹp trai như vậy sao?"

"Cho nên hiện tại ngươi với heo cũng không có gì khác nhau." Cố Dư Sinh độc mồm độc miệng, không chừa lối thoát cho hắn.

Hạ Lạc nghẹn họng, vừa tính phản ứng lại, đột nhiên nhớ ra, như thế nào lại tự mình đi so với heo. Cố Dư Sinh thật quá giảo hoạt. Nghĩ đến đây, Hạ Lạc không nói chuyện nữa. Làm bạn với Cố Dư Sinh không bao lâu nhưng đã nếm đủ mười phần biến thái của hắn. Hắn nhìn hai người đi trước, đột nhiên sửng sốt, sao cái tên Hạ Nhật Hòa này nghe thật quen tai. Không phải bác ba của hắn trước đây bị mất một đứa con gái tên Hạ Nhật Hòa sao.

Hạ Lạc có chút rối rắm nhìn theo bóng lưng Hạ Diệc Sơ, trong lòng do dự, không biết có nên tiến lên hỏi hay không. Có sự trùng hợp đến như vậy sao? Người trùng tên trùng họ trên đời này không phải là ít,.. vạn nhất, người trước mặt này là người Hạ Trạm tìm kiếm bấy lâu thì sao? Cố Dư Sinh là người có gia thế, lẽ nào yêu đương với một cô bé mồ côi sao?

Hạ Lạc lại nhìn Hạ Diệc Sơ, cũng không giống nhà nghèo, khí chất còn hơn những thiên kim tiểu thư mà hắn từng gặp.

Hạ Diệc Sơ đi phía trước, luôn nói chuyện với Cố Dư Sinh:

"Di động của anh đâu? Ra ngoài không mang theo sao?"

"Hôm qua quên sạc pin, nên không có mang."

Cố Dư Sinh nhẹ nhàng, bâng quơ, tựa hồ nghĩ đến cái gì, sáng mắt lên, xoay đầu nhìn Hạ Diệc Sơ: "Nhật An, gọi điện cho anh không được nên lo lắng chạy tới đây sao?"

"Không." Hạ Diệc Sơ lắc đầu.

Nghe Cố Dư Sinh nói thế, cô thấy mình thật ngốc, chỉ dựa vào mỗi phán đoán của bản thân, lòng nóng như lửa liền chạy đến bên hắn.

Cố Dư Sinh cũng không hỏi nhiều, môi hơi câu lên, đối mắt lóe sáng, thần thái vui vẻ chưa bao giờ lui.

Ba người ba tâm tư khác nhau cùng đi một đường, mãi cho đến khi về đến trước cửa phòng thuê của Cố Dư Sinh và Hạ Lạc, Hạ Diệc Sơ mới có chút bất đắc dĩ, xoay người hỏi: "Hạ Lạc, nãy giờ anh nhìn tôi như thế, trong lòng muốn hỏi vấn đề gì sao?"

"Ơ, có..., có một việc." Hạ Lạc rối rắm, giương mắt xem xét Hạ Diệc Sơ, rồi lại nhìn Cố Dư Sinh, cẩn thận nói: "Kỳ thật, tôi không biết có nên hỏi không. Nếu không hỏi, tối nay tôi sẽ không ngủ được."

"Anh cứ hỏi đi." Hạ Diệc Sơ cũng hơi tò mò không biết là việc gì.

"Cô..., cô hiện tại vẫn ở cùng cha mẹ chứ?" Hạ Lạc vừa hỏi, vừa quan sát thần sắc Hạ Diệc Sơ và Cố Dư Sinh.

Kết quả, Hạ Diệc Sơ thần sắc bình tĩnh như thường, ngược lại, Cố Dư Sinh có vài phần hứng thú, nhướng mày.

"Một mình." Hạ Diệc Sơ lời ít ý nhiều.

"Vậy, cô biết cha mẹ thân sinh của cô ở đâu sao?" Hạ Lạc tiếp tục hỏi.

Vừa dứt lời, hắn liền cảm giác được thần sắc Hạ Diệc Sơ có chút biến đổi, cho hắn một cỗ áp lực không thể hiểu được.

=========================

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK