*******************
Tiểu Ngân Long thức dậy đói bụng nên đi săn mồi. Nếu ngày thường có lẽ nó đã xơi tái con mồi luôn rồi.
Hiện tại, nhìn lợn rừng nằm trên đất, nó bay đến chỗ Hạ Diệc Sơ đang đứng, đưa nàng đến chỗ con lợn.
Nó dùng móng vuốt chém một cái, đưa cho Hạ Diệc Sơ một khối thịt tươi chừng mười cân.
"Đây là, cho ta?" Hạ Diệc Sơ mở to hai mắt, nhìn Tiểu Ngân Long, thần sắc có chút không thể tin tưởng.
Nàng cho rằng Tiểu Ngân Long tối hôm qua thu lưu mình cũng đã rất tốt, không ngờ, cư nhiên còn chia sẻ đồ ăn cho mình.
Tiểu Ngân Long nghe không hiểu Hạ Diệc Sơ nói gì, thấy Hạ Diệc Sơ vẫn không nhận lấy, tưởng rằng Hạ Diệc Sơ chê ít. Kỳ thật, một bữa, nó cũng muốn ăn rất nhiều.
Tiểu Ngân Long chuyển mắt nghĩ nghĩ, thả miếng thịt lại chỗ lợn rừng, đẩy toàn bộ đầu lợn rừng đến trước mặt Hạ Diệc Sơ, rồi xoay người bay đi.
Nó bay nhanh đến nỗi Hạ Diệc Sơ không kịp kêu.
Hạ Diệc Sơ không biết Tiểu Ngân Long bay đi đâu, nhưng cũng đói bụng nên nhặt ít củi xung quanh để quay thịt.
Mùi thịt thơm toả ra tứ phía.
Chờ Tiểu Ngân Long trở về, nàng đã nướng được mấy xâu thịt.
Tiểu Ngân Long không trở về một mình mà còn cắp theo một con hươu. Hiển nhiên là nó lại đi săn.
Tiểu Ngân Long hít hít, cánh mũi kích động, bị mùi thịt nướng kia hấp dẫn, lập tức cọ cọ lên người Hạ Diệc Sơ.
"Ngươi quay lại rồi à?"
"Ngươi cũng muốn ăn cái này sao? Cái này là thịt ngươi cho ta, coi như là mượn hoa cúng Phật, nếu muốn thì ăn thử xem ngon không?"
Hạ Diệc Sơ nói rồi xé một miếng thịt đưa cho nó. Tiểu Ngân Long liếm liếm thịt trong tay Hạ Diệc Sơ, lấy lưỡi cuốn thịt vào trong miệng.
Tiểu Ngân Long không nhau ngấu nghiến mà chậm rãi thưởng thức. Khi ăn xong, nó nhìn nhìn Hạ Diệc Sơ, sau đó lại nhìn mấy xâu thịt nướng bên cạnh nàng.
Hạ Diệc Sơ không nhịn được mà bật cười, hai người đem mấy xâu thịt nướng chia nhau ăn.
Hạ Diệc Sơ ăn không nhiều, mấy miếng là no. Nhưng vơi Tiểu Ngân Long thì không đủ.
Tiểu Ngân Long khá hứng thú với thịt nướng, ăn xong còn liếm liếm mép. Không đợi Hạ Diệc Sơ nói, nó tự lôi con hươu đến trước mặt nàng, lại cắt một khối thịt hươu đưa cho nàng.
Hạ Diệc Sơ vui vẻ xẻ thịt, đi nhặt thêm củi. Tiểu Ngân Long ngồi kế phun lửa nướng thịt. Một người một rồng hợp tác ăn ý.
Ăn no xong, Tiểu Ngân Long tính toán đưa Hạ Diệc Sơ rời đi.
Trước khi đi, nang lại đào thú hạch ra. Tiểu Ngân Long nhàn nhã quẫy đuôi.
Tiểu Ngân Long đưa Hạ Diệc Sơ tới một hồ nước, phía trên là thác nước đổ xuống.
Đặt Hạ Diệc Sơ ở bờ hồ xong, nó chạy thật nhanh xuống hồ, cúi đầu, hai chân trước vốc nước xoa xoa như rửa mặt, trong mắt Hạ Diệc Sơ, đáng yêu không nói nên lời.
Hạ Diệc Sơ cũng đến rửa mặt, rửa tay, thấy Tiểu Ngân Long nghịch nước một mình, nhất thời hứng khởi, hất nước vào người Tiểu Ngân Long.
Lần đầu Tiểu Ngân Long còn nghĩ nàng vô ý nhưng hai ba lần sau vẫn trúng, con ngươi màu vàng khẽ chuyển động, nó quẫy đuôi tát hết nước hồ vào mặt Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ nháy mắt ướt như chuột.
=============================