******************
"Vương Yên Nhiên?"
Hạ Diệc Sơ nhướng mày, nhìn Phó Diệc Sinh, giơ tay cầm lấy chén trà trên bàn, nhẹ nhấp một ngụm:
"Đó không phải là đích nữ nhà Tả Thừa tướng sao? Nhưng ta không quen biết nàng."
Từ lúc tiến đến đình hóng gió, Phó Diệc Sinh đã cố tình lộ vẻ hối hận, ý đồ gợi lên hồi ức trong Hạ Diệc Sơ.
Nhưng thái độ lãnh đạm thờ ơ kia, chỉ làm Phó Diệc Sinh cảm thấy mình như một tên hề. Người trước mặt này cho hắn cảm giác cực kỳ xa lạ.
Hắn chậm rãi cúi người về phía trước, áp sát vào Hạ Diệc Sơ, nhỏ giọng:
"Phủ Tả Thừa tướng thủ vệ nghiêm ngặt, trừ Hộ Long vệ, còn có ai dám ra vào như nhà mình. Chỉ là ta không nghĩ tới, Quân Ngôn Dục lại đem Hộ Long vệ cho ngươi."
"Thứ hắn cho ta hơn ngươi tưởng tượng nhiều." Hạ Diệc Sơ đột nhiên cười, mi mắt cong cong, đôi mắt mang theo một tia thiệt tình thực lòng sung sướng.
Phó Diệc Sinh dường như hiểu rõ, ôn nhu nhàn nhạt:
"Ngươi một chút đều không lưu luyến ta cùng phụ vương, mẫu hậu sao? Lần này Quân Ngôn Dục chiến thắng, phụ hoàng đã bị hắn bắt nhốt."
"Nhật An, chúng ta mới thật là anh em ruột."
"Chỉ cần ngươi đứng về bên này, chờ khi ta khống chế được Đại Lan, lúc đó, ta sẽ cho ngươi chí cao vô thượng, vinh quang cùng sủng ái, làm ngươi vô câu vô thúc, chẳng lẽ không tốt sao?"
Hạ Diệc Sơ đối với lời này thật sự coi thường, nhưng trên mặt lại lộ vẻ động tâm.
"Vậy ngươi làm sao công khai thân phận của ta? Ngươi trước nay có nghĩ tới sẽ đặt để ta ở đâu không?" Lời nói Hạ Diệc Sơ mang theo một tia oán trách.
Trong khoảng thời gian này, Phó Diệc Sinh đều không đặt Hạ Diệc Sơ trong lòng, cho nên cũng chẳng nghĩ tới tương lai của nàng, nhưng vẫn ôn nhu nói:
"Sao lại không, ngươi là em gái cùng mẹ duy nhất của ta, ta không đối xử tốt với ngươi thì đối xử tốt với ai?"
Nghe được lời này, ý cười trên mặt Hạ Diệc Sơ không giảm, nhưng lời nói lại như tát vào mặt Phó Diệc Sinh:
"Ta không tin ngươi, ngươi đã uy hiếp ta rất nhiều lần. Vương Yên Nhiên quả thật ở trong tay ta, ta đáp ứng ngươi sẽ không bạc đãi nàng. Còn khi nào trả người, thì chờ xem biểu hiện của ngươi đi."
Phó Diệc Sinh không hỏi nữa, chỉ bảo Hạ Diệc Sơ chiếu cố Vương Yên Nhiên một chút, hắn sẽ cố gắng biểu hiện hoàn mỹ.
Hạ Diệc Sơ vui vẻ đáp ứng, nhìn Phó Diệc Sinh đứng dậy hành lễ cáo lui.
Không biết Phó Diệc Sinh trở về nói gì với Vương Dũng, Vương Dũng bảo mật chuyện Vương Yên Nhiên mất tích, cũng không một lần đến quấy rầy Hạ Diệc Sơ.
Thế nhưng ban đêm, cơ hồ là buổi tối mỗi ngày, Hộ Long vệ đều phải xử lý thích khách đến Lưu Ly các, đem bọn chúng vất ở cửa phủ Thừa tướng. Sau đó, cũng không còn ai đến quấy rầy nàng.
Trong khoảng thời gian này, Phó Diệc Sinh vẫn thư từ qua lại với Hạ Diệc Sơ. Trong đó, không tránh khỏi nói thời gian và địa điểm bức vua thoái vị cho Hạ Diệc Sơ biết.
Hạ Diệc So xem xong thư, trầm ngâm một lúc, sau đó viết hai phong thư.
Một hồi âm cho Phó Diệc Sinh.
Một giao cho Hộ Long vệ chuyển tới Hữu Thừa tướng, nói rõ lòng muông dạ thú của Phó Diệc Sinh và Vương Dũng.
Trước khi Quân Ngôn Dục mất tích, Phó Diệc Sinh và Vương Dũng vẫn luôn chuẩn bị binh tướng. Hiện giờ, Quân Ngôn Dục đã mất tích đến ngày thứ chín, Phó Diệc Sinh và đám người Vương Dũng đã nắm binh quyền trong tay.
Đêm nay, bức vua thoái vị.
====================================