******************
Ra khỏi hoàng cung, một mảnh phồn hoa náo nhiệt.
Hạ Diệc Sơ xuống ngựa, tò mò dạo khắp nơi, bộ dáng xem mọi thứ đều mới lạ, như con chim nhỏ vẫn luôn bị giam giữ trong lồng.
"Tiểu thư, người chậm một chút." Hồng Mai bước nhanh theo sau Hạ Diệc Sơ, sợ xảy ra sơ xuất gì.
Hạ Diệc Sơ đi dạo, thấy đồ vật thú vị sẽ ghé xem, nhưng mua thì không nhiều lắm.
Đám đông chen chúc trên đường cái, bỗng nhiên một nam tử va vào Hạ Diệc Sơ khiến cô lùi lại vài bước.
"Tiểu thư." Hồng Mai kinh hô một tiếng, vội vây quanh trước mặt Hạ Diệc Sơ, thần sắc khẩn trương.
"Tiểu thư, cô có sao không?"
"Không sao." Hạ Diệc Sơ vỗ vỗ cánh tay mình, cười trấn an Hồng Mai.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Nam nhân đụng phải Hạ Diệc Sơ xin lỗi nhận sai. Nhìn hắn có vẻ hơn hai mươi tuổi.
Hồng Mai thấy bộ dạng thành khẩn của hắn, muốn la mắng cũng không phát tiết ra được.
Hạ Diệc Sơ nhìn hắn, thần sắc ngưng trọng, lạnh giọng ra lệnh:
"Mặc Trúc, bắt hắn lại!"
"Vâng, tiểu thư!" Mặc Trúc chộp tay hắn, duỗi chân đá thật mạnh một cái khiến đầu gối hắn mềm nhũn, quỳ trên mặt đất.
"Tiểu cô nương! Cô đây là làm gì hả? Ta bất quá chỉ không cẩn thận đụng trúng cô một chút thôi. Cô muốn lấy mạng ta sao?" Thần sắc hắn đầy phẫn hận.
Người qua đường bắt đầu chú ý đến bọn họ, lúc nhìn nam nhân bị chèn ép quỳ trên mặt đất, lúc lại nhìn Mặc Trúc và Hạ Diệc Sơ.
"Nếu chỉ là vô tình đụng phải, ta cũng không phải gọi người bắt ngươi." Hạ Diệc Sơ cười một tiếng, nói với Hồng Mai:
"Lục soát trên người hắn, lấy lại túi tiền của ta!"
Hồng Mai nghe được lập tức sửng sốt, nàng nhìn bên hông tiểu thư nhà mình, quả nhiên không còn thấy túi tiền đeo ở đó nữa.
Nam nhân kia nghe được, giãy giụa:
"Túi tiền gì chứ. Ta căn bản không biết, túi tiền trên người ta là của ta. Các người cố ý đụng phải ta rồi nhân cơ hội lục soát, đem túi tiền của ta lấy đi."
"Tiểu thư chúng ta thân phận cao quý, không có việc gì phải làm loại chuyện lừa bịp này." Hồng Mai tiến lên muốn lục soát người.
"Đừng tới đây! Đừng tới đây! Còn có vương pháp hay không! Các người đối xử với người khác như vậy sao?"
Hắn giãy giụa, kêu la, ra sức né tránh Hồng Mai.
Hắn không phối hợp làm Hồng Mai không tiếp cận được. Thấy thế, Mặc Trúc nghiêng đầu nhìn Hạ Diệc Sơ hỏi ý kiến. Hạ Diệc Sơ yên lặng gật đầu.
Mặc Trúc buông tay, duỗi chân đá hắn mấy đá. Hắn rống lên như bị thọc tiết heo, nằm dài run rẩy trên mặt đất. Thế là Hồng Mai thuận lợi đem túi tiền từ trong người hắn lấy ra.
"Ta, ta..."
"Đó là tiền của ta... trả lại cho ta... trả lại cho ta..."
Người qua đường nghị luận sôi nổi, có khá nhiều người đứng về phía Hạ Diệc Sơ, cho là cô đang trừng phạt kẻ trộm. Nhưng cũng có người cho rằng cô ỷ là tiểu thư nhà giàu, ức hiếp kẻ nghèo.
"Ngươi nói túi tiền này của ngươi? Có chứng cứ gì?" Hạ Diệc Sơ ngạo nghễ nhìn hắn.
"Túi tiền là do tỳ nữ của ngươi lấy trên người ta. Có mọi người ở đây làm chứng cho ta."
"À, ra là như thế. Ở đây ai nhìn thấy tỳ nữ của ta lấy túi tiển ra từ trên người hắn?"
"Ta thấy!"
Hạ Diệc Sơ hỏi, lúc đầu còn không có ai trả lời. Sau khi có một người lên tiếng, cả đám như tìm được tiếng nói chung:
"Đúng, đúng. Ta cũng thấy!"
"Ta cũng thấy!"
Bốn phương tám hướng, rất nhiều người nói thấy được.
Hạ Diệc Sơ cười cười:
"Đúng vậy, túi tiền này là từ trên người ngươi lấy xuống, không chỉ mọi người thấy, ta cũng thấy vậy."
Tên kia nghe Hạ Diệc Sơ nói vậy, vui vẻ trong lòng, ngẩng đầu nhìn nàng, lại nói:
"Vậy ngươi còn không đem trả lại cho ta. Còn sai thị nữ đánh chân ta bị thương. Ta yêu cầu các ngươi bồi thường. Ta muốn gặp đại phu!"
=================================