*******************
Không chỉ Tần Diệc Lãnh và An Tri Hạ, ngày cả nhân viên phòng nghiên cứu cũng bị Hạ Diệc Sơ cho diệt trừ sạch sẽ.
Ngoài báo thù cho Tô Thanh Hoan, cô cũng sợ những nhân viên này bị người có tâm tư mang đi, sau này sẽ thực hiện lại thực nghiệm trên cơ thể người. Ngay cả phòng thí nghiệm cũng bị đốt sạch sẽ.
Bọn An Tri Hạ đã chết, Hạ Diệc Sơ thở ra nhẹ nhõm, nhiệm vụ ở thế giới này của cô cũng đã hoàn thành hơn một nửa. Phần còn lại là cùng Mặc Tẫn Ly sống vui vẻ.
Sau khi kế hoạch hoàn thành, mọi người trở về căn cứ của mình.
Buổi tối, Hạ Diệc Sơ ngủ trên giường, nhìn kẻ kia nửa đêm đột nhiên xuất hiện trong phòng mình riết rồi thành thói quen.
"Anh không lạnh sao? Vào nhanh đi." Hạ Diệc Sơ giơ tay kéo chăn ra một chút.
"Thanh Hoan." Mặc Tẫn Ly tiến lên, ôm Hạ Diệc Sơ vào ngực, hơi thở có chút gấp gáp.
"Anh sao vậy?"
"Lúc trước em nói sau khi xong việc sẽ về biệt thự cùng anh. Hiện tại có phải nên về rồi hay không?"
Mặc Tẫn Ly đè lên người cô, chăm chú nhìn vào con ngươi Hạ Diệc Sơ, ánh mắt hơi khẩn trương.
"Uh!" Hạ Diệc Sơ sờ sờ mặt hắn, khẽ gật đầu.
Mặc Tẫn Ly sửng sốt, ngay sau đó, đáy mắt hắn tràn ra sự vui sướng.
Hắn cúi đầu, cọ cọ vào gương mặt Hạ Diệc Sơ, sau đó hôn cô vài cái.
"Thanh Hoan, Thanh Hoan."
Mặc Tẫn Ly gặm cánh môi mềm mại của cô, thân thể dán sát vào cô khiến cô cảm thụ được hắn có bao nhiêu cao hứng...
Hạ Diệc Sơ bực bội, duỗi tay đẩy hắn ra.
"Thanh Hoan, anh không nhịn được."
Hạ Diệc Sơ nhìn đôi mắt hắn, cảm xúc cũng dâng trào, một tay câu cổ hắn kéo xuống, hôn lên.
Mặc Tẫn Ly không kềm chế, đem tình cảm biến thành hành động. Thân thể nóng bỏng dán vào nhau, Mặc Tẫn Ly mang nhẫn nhịn một năm này phát tiết hết trong đêm.
Mãi cho đến khi bầu trời xuất hiện sao mai, hắn mới buông người ra. Cũng may Hạ Diệc Sơ luôn rèn luyện thân thể, tu luyện linh khí, nếu không chắc là chịu không nổi Mặc Tẫn Ly lăn lộn như thế.
Bị Mặc Tẫn Ly ôm đi tắm xong, ngoại trừ vòng eo hơi đau nhức thì thân thể Hạ Diệc Sơ cũng khỏe, không đến nỗi nào.
Hạ Diệc Sơ tuy rằng muốn đi cùng Mặc Tẫn Ly nhưng lại không biết nói chuyện này với Tô Mạc như thế nào.
Ngày hôm sau, không thấy Mặc Tẫn Ly đâu, cô đi hỏi thăm thì mới biết hắn đang cùng Tô Mạc ở đấu trường.
Khi Hạ Diệc Sơ đến đấu trường thì hai người kia đã kết thúc đọ sức.
Mặc Tẫn Ly nhìn Hạ Diệc Sơ cười rạng rỡ, chạy đến ôm người vào lòng.
Tô Mạc nhìn Mặc Tẫn Ly làm quá, rất muốn một cước đá bay tên tiểu gia hỏa này, nhưng nghĩ đến ước định của mình cùng hắn nên áy náy lại thôi.
"Thanh Hoan, anh thực xin lỗi em." Tô Mạc nói một câu này rồi xoay người rời đi.
Chỉ còn lại Hạ Diệc Sơ vẻ mặt ngây ngốc bị Mặc Tẫn Ly ôm trong ngực.
"Anh khi dễ anh trai em?" Hạ Diệc Sơ nhéo eo Mặc Tẫn Ly.
"Được rồi. Là anh trai em nhẹ tay." Mặc Tẫn Ly tâm tình rất tốt, cùng ngày thu dọn đồ đạc đưa Hạ Diệc Sơ rời căn cứ Tinh Thần.
Trên đường đi, Hạ Diệc Sơ mới biết được Tô Mạc không đồng ý cho cô rời khỏi. Nhưng Mặc Tẫn Ly mời Tô Mạc đến một nơi không người, ngoắc ngón tay, một số lượng lớn tang thi từ cấp thấp đến cấp tiến hóa đi đến hành lễ với Tô Mạc. Ý tứ Mặc Tẫn Ly khá đơn giản, bởi vì anh là anh vợ nên anh sẽ có hai lựa chọn:
Một, anh để cho tôi mang người đi, tôi sẽ mang người rời khỏi đây.
Hai, anh cự tuyệt, tôi sẽ giết anh, sau đó sẽ mang người đi.
=============================