Mục lục
Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Mi Mặt Mèo

******************

Quân lão gia tử bị tức giận đến ngất xỉu!

Ông ấy gọi Quân Tử Lâm về mắng cho một trận, cũng cho người đi đe dọa Ôn Bạch Nguyệt, yêu cầu cô ta rời xa Quân Tử Lâm.

Cháu trai của ông ấy tuyệt đối không thể hủy trong tay một bạch liên hoa như vậy.

Quân Tử Lâm lúc này đang thất thủ, lại bị ông mắng, tâm tình rất không tốt.

Mưa phùn rơi giữa mênh mông, Quân Tử Lâm duỗi tay lau mặt, mở cửa xe ra ngồi vào. Nghĩ nghĩ, hắn lái xe đi đến chỗ Ôn Bạch Nguyệt.

Quân Tử Lâm vừa đi, đã có người báo tin tức hướng đi của hắn cho Quân lão gia.

Quân lão gia tức giận, lạnh giọng nói: "Mặc kệ nó đi!"

"Vâng!" Người nọ lên tiếng, rời khỏi thư phòng.

Thư phòng yên tĩnh, Quân lão gia bất đắc dĩ thở dài, khuôn mặt u sầu, không biết Quân gia trong tay Quân Tử Lâm có thoát kiếp nạn này không.

Xem ra, còn cần ông ta ra tay lần nữa.

- ----------------------------------------------

Sau khi nhóm nhạc nữ tan rã, Ôn Bạch Nguyệt vẫn ở lại biệt thự riêng của Quân Tử Lâm.

Mà hôm nay, biệt thự lại trống rỗng, không người, không thấy Ôn Bạch Nguyệt mà đồ vật của cô ấy cũng không thấy đâu.

Quân Tử Lâm ngẩn người, gọi điện thoại cho Ôn Bạch Nguyệt.

Chuông điện thoại reng một hồi lâu, cô ta mới trả lời: "Alo?"

"Bạch Nguyệt, số di động của anh em cũng không nhớ sao?"

"Quân thiếu gia, có việc gì sao?"

Giọng Ôn Bạch Nguyệt không nóng không lạnh, rất xa cách.

Quân Tử Lâm không tin được người kia lại nói chuyện như thế, tức giận nói:

"Em xảy ra chuyện gì? Không nói gì mà dọn đi là làm gì? Gọi điện thoại thì nói chuyện đầy âm khí như thế. Em thích người khác rồi phải không? Ôn Bạch Nguyệt, không ngờ em lại là loại người như vậy."

Bên kia không đáp lại, Quân Tử Lâm có chút hối hận, nhưng lòng tự trọng cao, không muốn cầu hòa trước.

Hai người đều không nói gì, Quân Tử Lâm nghe bên kia có tiếng hít thở đứt quãng, giống như tiếng khóc.

Bạch Nguyệt khóc?

Tự tôn trong Quân Tử Lâm nháy mắt bị hắn ném lên chín tầng mây, vội vàng hỏi:

"Bạch Nguyệt, em đừng khóc, ai khi dễ em hay ai ức hiếp em? Em nói cho anh biết, đừng khóc."

Bên kia Ôn Bạch Nguyệt khóc nhưng không hề có chút thương tâm hay khổ sở, giọng nói lại vô cùng ủy khuất:

"Em mới gặp Quân lão gia. Ông ấy bắt em rời khỏi anh. Quân thiếu gia, sau này anh đừng quan tâm em nữa. Chúng ta vốn là hai thế giới, anh vì em làm nhiều việc như vậy, còn đắc tội Tần gia, thật không đáng."

"Không có gì là không đáng! Anh thích em, anh muốn ở cùng em, không sợ Tần gia, Quân gia không thua kém Tần gia!" Quân Tử Lâm nổi giận đùng đùng.

Đây không phải là câu trả lời Ôn Bạch Nguyệt muốn, lại khóc lóc kể lể:

"Không, ý em không phải như vậy, chuyện lần này ở thành phố N, có phải anh phái người đi làm không? Người nhà anh đã nói cho em rồi."

Quân Tử Lâm nghe xong, lại im lặng. Sợ Quân Tử Lâm nghi ngờ, Ôn Bạch Nguyệt nói tiếp:

"Nếu anh nói không phải, em sẽ không tin. Rốt cuộc, trên đời này, ngoài anh ra, không biết còn có ai đối xử tốt với em như anh không."

Hô hấp Quân Tử Lâm cứng lại, một ý nghĩ xẹt qua trong đầu, mở miệng nói: "Bây giờ em đang ở đâu?"

"Anh không cần biết em ở đâu. Anh nói đi kẻ ám sát Lê Manh có phải do anh phái người làm không?" Ôn Bạch Nguyệt vẫn cố chấp.

"Bạch Nguyệt, em muốn thay anh đi nhận tội ư?"

"Quân lão gia nói, chuyện lớn như vậy nhất định phải có người gánh vác. Tử Lâm, em không yêu anh, anh đi tìm người khác đi."

Ôn Bạch Nguyệt nóng vội, không đợi được câu mình muốn nghe mà hắn còn tưởng cô muốn thay hắn nhận tội. Quân Tử Lâm không cần nghĩ ngợi, nói ra câu Ôn Bạch Nguyệt muốn nghe:

"Bạch Nguyệt, em không được đi, nghe không. Cứ cho là chuyện này anh phái người đi làm thì anh cũng cho bọn họ 300 vạn, mọi chuyện không liên quan đến anh, em yên tâm. Dù có tra ra cũng không liên hệ đến anh, hơn nữa Lê Manh cũng không hề hấn gì. Nếu em đi nhận tội thay anh, chẳng những không giúp được gì mà còn làm chuyện này bại lộ. Em nghĩ đến hậu quả chưa?"

Quân Tử Lâm nói ra một hơi, Ôn Bạch Nguyệt lại khóc lớn tiếng:

"Tử Lâm, em nhớ anh!"

"Anh cũng vậy, em ở đâu, anh đón em về!"

Ôn Bạch Nguyệt báo vị trí của mình, Quân Tử Lâm bảo cô ta chờ ở đó, lập tức lái xe đến.

Ôn Bạch Nguyệt cúi đầu, nhìn ghi âm trên điện thoại, áy náy trong lòng một lúc biến thành kiên nghị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK