******************
Nếu có một ngày cô xảy ra chuyện, nhất định không muốn trái tim Thích Tẫn.
Đó là lời nghiêm túc khẩn cầu mà Hạ Diệc Sơ đã nói với cha mẹ Thích.
Thích gia trước nay vẫn không có người có tim phù hợp với cô, nếu không cần tim Thích Tẫn, vậy thì chẳng có trái tim của ai có thể dùng được.
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là lời tuyên thệ từ bỏ.
Bác sỹ nhiều năm qua vẫn luôn chiếu cố thân thể Hạ Diệc Sơ, biết rõ cha mẹ Thích đã làm sẵn thuốc dẫn cho cô, nhưng cuối cùng lại lùi bước, ông cũng là người ngoài, không tiện nói gì, gật đầu rồi đi xử lý việc khác.
Hạ Diệc Sơ hôn mê cả một đêm, cho đến sáng hôm sau mới tỉnh lại.
Tỉnh dậy, cô đã hết sốt nhưng thân thể suy yếu vô lực, đầu óc mơ hồ, có điểm trì độn.
Thấy cô tỉnh dậy, mẹ Thích tức khắc đi đến hỏi han ân cần. Nhìn hai mắt bà sưng đỏ, ngập tràn tơ máu, Hạ Diệc Sơ vô cùng áy náy.
Đầu bếp bên Thích gia mang thức ăn sáng qua, bốn người một nhà quây quần dùng bữa sáng.
Ánh mặt trền bên ngoài chiếu vào cửa sổ, trải nắng vàng trên những chậu cây kiểng xanh mượt.
Lần đầu tiên một nhà bốn người ăn cơm trong không khí hòa hợp như thế, kể cả Thích Tẫn dường như cũng trở thành một phần trong gia đình.
"Minh Nguyệt này, mẹ nghe nói trò chơi của công ty em con đã khai phá ra hạng mục mới. Nếu có thể, con thử xem."
Sau khi ăn uống xong, mẹ Thích nhẹ nhàng nói với Hạ Diệc Sơ.
Mấy ngày nay, cha mẹ Thích cũng nghiên cứu tư liệu về công năng Thế giới vong linh trong trò chơi Thịnh Thế, biết được các trường hợp thành công khá nhiều, có thể giúp được người ung thư nếu không chữa trị được thì cũng có cuộc sống mới trong trò chơi.
Cha mẹ Thích chỉ sợ vạn nhất không thể chữa khỏi cho Hạ Diệc Sơ thì đây cũng là một cách. Nhưng cũng phải chờ xem ý kiến cá nhân của cô.
Hạ Diệc Sơ biết chính mình sẽ rời đi, cho dù là sống lại trong game Thịnh Thế hay không thì cũng giống nhau thôi. Nhưng trước ánh mắt khẩn cầu của mẹ Thích, lời cự tuyệt tới bên miệng rồi lại không thể nói ra.
"Được ạ."
Ba người chăm chú nhìn Hạ Diệc Sơ gật đầu. Thích Tẫn vốn đã sớm chuẩn bị tất cả ổn thỏa cho Hạ Diệc Sơ.
Hai ngày sau, hô hấp của cô đã rất mỏng mạnh, cô tận lực duy trì thanh tỉnh, nắm tay Thích Tẫn, nói:
"Tôi ở một thế giới khác chờ cậu đến tìm tôi."
Hạ Diệc Sơ nói xong câu đó thì lâm vào hôn mê. Thích Tẫn nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, phân phó mọi người một chút rồi đem thiết bị rút linh hồn cô ra.
Đèn xanh đỏ không ngừng lập lòe.
Mẹ Thích không đành lòng nhìn cảnh này, cảm xúc quá kích động, cha Thích phải nhờ bác sỹ phải tiêm cho bà một mũi an thần.
Vài phút trôi qua, ánh đèn xanh đỏ tắt đi.
Thích Tẫn cả người như bị rút đi sức lực, nhanh chóng chạy đến ôm lấy Hạ Diệc Sơ.
==================HOÀN==================