******************
Lý Bách Nhiên lập ra nhiều bảng biểu thống kê dữ liệu công ty hơn nữa còn chỉ ra một lỗ hổng trong quản lý tài chính, đây thực sự không phải là việc một người mới thực tập có thể làm.
Nhưng Lý Hạo Thành rõ ràng Lý Bách Nhiên là lần đầu tiên đi làm cho nên nỗi khiếp sợ này ông ta quy về nguyên nhân là hắn có thiên phú về mặt này.
Cuối cùng, Lý Hạo Thành cấp cho Lý Bách Nhiên một chức vụ giám đốc. Mà trên dưới công ty đều biết rõ thân phận thái tử gia của Lý Bách Nhiên nên cũng không một ai dám ý kiến gì.
Tin này nhanh chóng đến tai Tần Tân Hảo. Bà ta lập tức thở không nổi mà gọi cho Lý Kiến An.
Lý Kiến An ngang tuổi với Lý Bách Nhiên, thành tích không phải đứng đầu tỉnh nhưng cũng được xem là rất khá. Ba tháng hè này, hắn đã cùng Lý Hạo Thành vào công ty làm việc nhưng không được phân cho trợ lý Nghiêm mà là cho một người khác. Người này cũng giỏi công việc nhưng miệng lưỡi còn giỏi hơn. Biết được Lý Kiến An là con trai Lý Hạo Thành nên suốt ngày nịnh bợ Lý Kiến An làm cho thời gian nghỉ hè này Lý Kiến An học việc cũng chẳng được là bao.
Lý Kiến An tuy nhỏ nhưng tính tình không nhỏ, mười mấy tuổi đã biết bao dưỡng gái bên ngoài, đi mấy đêm không về.
Tần Tân Hảo hận rèn sắt không thành thép, gọi Lý Kiến An mắng một trận bắt lăn trở về. Sau đó, bà ta ngầm gửi gắm hắn cho vài vị có tiếng nói, giúp hắn hoàn thành các bài kiểm tra năng lực ở công ty. Nhờ đó, Lý Hạo Thành mới đồng ý cho hắn chức vị cao hơn một chút.
Vậy mà bằng cái gì tên tiểu tạp chủng kia vừa vào công ty không được mấy ngày đã ngồi lên vị trí giám đốc?
Buổi trưa, Lý Kiến An đang ở nhà ăn cơm thì nộ khí đằng đằng vọt vào tập đoàn Lý thị đại náo, muốn tìm Lý Bách Nhiên đánh nhau, một mặt để phát tiết đố kỵ trong lòng, một mặt để chứng minh Lý Bách Nhiên vốn không bằng hắn.
Nào ngờ, Lý Kiến An lại không phải là đối thủ của Lý Bách Nhiên. Lý Kiến An coi như có tập thể hình nhưng làm sao bằng Lý Bách Nhiên được Hạ Diệc Sơ truyền thụ võ thuật cho chứ.
Lý Bách Nhiên đã kiểm tra qua, trong phòng không có camera quan sát nên Lý Kiến An muốn đánh nhau ư? Tới đi!
Lý Bách Nhiên đứng đó, không cần động tay, chỉ cần động chân là có thể đá bay Lý Kiến An.
Lý Bách Nhiên chọn một số vị trí khó phát hiện để xuống tay, không chỉ làm Lý Kiến An đau đến nửa sống nửa chết mà còn làm cho người ngoài không dễ nhìn ra dấu vết.
Lý Kiến An tới là để đánh Lý Bách Nhiên chứ không phải để bị đánh. Cho nên sau vài lần ra tay thất bại, Lý Kiến An bắt đầu nổi khùng, đánh đấm loạn xạ.
Ai ngờ một quyền này lại đánh trúng vào mặt Lý Bách Nhiên!
Một bên mặt của Lý Bách Nhiên sưng lên khiến Lý Kiến An sửng sốt, chính hắn còn không ngờ mình đã đánh trúng đối phương.
Mà Lý Bách Nhiên bị đánh lại không có chút đau đớn nào mà câu môi cười, nhả ra hai chữ:
"Ngu xuẩn!"
Lý Kiến An giận dữ, nắm lấy cổ áo Lý Bách Nhiên.
Chính là lúc này, cửa phòng bị người bên ngoài mở ra.
Lý Hạo Thành và đám người phía sau ai nấy đều thấy Lý Kiến An hung ác nắm cổ áo Lý Bách Nhiên, đang giơ tay chuẩn bị đánh người.
"Kiến An! Con làm cái gì!" Lý Hạo Thành trầm mặt, lạnh giọng ra tiếng.
"Ba!"
Lý Kiến An buông Lý Bách Nhiên ra, lui lại vài bước, thở dốc, á khẩu không trả lời được.
"Khụ khụ."
Lý Bách Nhiên yếu ớt ho vài tiếng, sửa quần áo, níu cạnh bàn đứng lên, cũng làm cho người khác thấy nửa mặt bị thương của mình.
Vết tím bầm do sung huyết trên da thịt trắng nõn nhìn thật ghê người!
"Kiến An, con làm ba quá thất vọng rồi!"
"Ba, không phải." Lý Kiến An tình ngay lý gian không trả lời được.
Lý Kiến An nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của Lý Bách Nhiên, lại nhìn đám người đứng trước cửa văn phòng, đột nhiên hiểu ra, tất cả là âm mưu của Lý Bách Nhiên.