******************
Trong trí nhớ A Li, nửa tháng sau cô ấy mới gặp mặt An Dập lần đầu tiên. Nhưng mà Hạ Diệc Sơ không muốn chờ lâu như vậy.
Hiện tại, có trí nhớ của A Li, cô biết địa chỉ của An Dập cũng như hành trình mỗi ngày của anh ấy.
Hôm nay là ngày 19.
An Dập hẳn là ở...bệnh viện!
Hạ Diệc Sơ không quen thuộc đường xá nơi này lắm nên cô dừng lại trước một trạm giao thông công cộng. Sau khi tính toán thời gian di chuyển, cô quyết định ngồi xe.
Vì thế ngày đó, tại nhà chờ xe buýt, có người sẽ thấy được một con mèo lông trắng như tuyết đang ngồi xổm, ngửa đầu nhìn hướng xe buýt chạy đến, một cơn gió thổi qua khiến đôi tai trắng run run, rất đáng yêu.
Trong nhà chờ có hai thiếu nữ thanh xuân dào dạt dùng di động chụp lén Hạ Diệc Sơ, sau đó xé túi cá khô ra, đặt cá lên tay mình, đi gần đến chỗ Hạ Diệc Sơ.
Phàm nhân vô tri.
Hạ Diệc Sơ cao lãnh liếc hai người nọ một cái, ngoảnh sang một bên.
"Ah! Mộng Trân, nó không sợ chúng ta."
"Ừ, lần đầu gặp con mèo đáng yêu không sợ người như vậy đó. Cậu nói xem có phải nó đứng đây chờ xe buýt giống chúng ta không?"
"Không thể nào? Không ăn cá hả? Không thích vị ớt sao?"
- -------------------------------------------------
Nhìn hai cô gái bên cạnh mình nói cười vui vẻ, Hạ Diệc Sơ sắp chịu hết nổi.
Rốt cuộc, xe buýt cũng tới. Chờ mọi người lên xe hết, Hạ Diệc Sơ mới nhảy lên.
Hạ Diệc Sơ tìm một chỗ sạch sẽ trên xe để ngồi, dỏng tai cẩn thận nghe loa thông báo các địa điểm dừng, cho đến khi nghe tên bệnh viện kia, cô mới cùng mọi người xuống xe.
Hành động đi xe buýt của cô đã thu hút không ít sự chú ý.
Thậm chí còn có kẻ tham lam luôn nhìn theo sau lưng cô.
Hạ Diệc Sơ đề cao cảnh giác, vừa xuống xe đã vận dụng toàn lực chạy, rất nhanh đã biến mất giữa dòng người trên phố.
Hạ Diệc Sơ một đường chạy tới bệnh viện.
Trong trí nhớ của A Li, sức khỏe An Dập không tốt, phải ngồi xe lăn, ngày 19 hàng tháng đều tới bệnh viện tái khám.
Hạ Diệc Sơ kẹp đuôi lẻn vào bệnh viện.
Mùi thuốc sát khuẩn nồng nặc.
Trước kia khi còn sống cô vẫn không thích tới bệnh viện. Hiện tại, là mèo, khứu giác còn nhạy cảm hơn nên mùi thuốc khiến đầu óc Hạ Diệc Sơ choáng váng, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngất xỉu.
"Ký chủ."
Hệ thống nhắc nhở Hạ Diệc Sơ, giúp cô che chắn bớt mùi vị khó chịu đó.
Cô lắc lắc mình, tiếp tục đi về phía trước...lầu sáu, mỗi lần An Dập đều tái khám ở lầu sáu.
Hạ Diệc Sơ muốn đi tháng máy nhưng chờ ở cửa mãi mà không thấy ai đi thang máy lên lầu. Với thân hình mèo này, cô không có khả năng bấm nút thang máy.
Hạ Diệc Sơ lại lắc lắc đuôi, tính đi cầu thang bộ, thì một giọng nói dễ nghe vang lên:
"Bé muốn đi thang máy lên lầu sao?"
Giọng nói này...
Lỗ tai Hạ Diệc Sơ run lên, cô ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra giọng nói, một chiếc xe lăn đang từ từ đi đến.
Trên xe lăn, An Dập tràn đầy ý cười, hướng về phía Hạ Diệc Sơ.
A Li từ nhỏ sống trong rừng rậm, tuy rằng không gặp người, nhưng yêu tinh trong rừng tu luyện hóa hình, con nào cũng đẹp như hoa như tiên.
Vậy mà ánh mắt đầu tiên nhìn An Dập, tim A Li đã mất một nhịp, có thể thấy được giá trị nhan sắc nghịch thiên của An Dập.
Mà hiện tại, ở trước mặt Hạ Diệc Sơ, đúng thật là như thế.
Tướng mạo hắn tinh xảo, làn da trắng mịn như sứ tuy có hơi tái nhợt, trên mặt ôn nhuận ý cười, đôi mắt bình yên làm người khác có phần thương hại.
Hạ Diệc Sơ nghe hiểu nhưng lại không trả lời được.
Cô không đợi thang máy, cô là đang đợi hắn.
An Dập đi vào tháng máy, ấn nút thang lầu, nghiêng đầu nhìn Hạ Diệc Sơ, nói:
"Tôi lên lầu sáu, bé muốn lên thì vào đi."
Hạ Diệc Sơ lắc lắc đuôi, cao ngạo ngẩng đầu đi vào.3
Đến lầu sáu, An Dập lăn xe lăn ra ngoài, Hạ Diệc Sơ đi theo từng bước.
Trong lúc An Dập khám bệnh, Hạ Diệc Sơ nhảy lên ghế ngoài hành lang, cuộn đuôi lại, nhắm mắt bắt đầu cảm ứng linh khí của thế giới này.