Còn có vị An Nại Nhi tính cách nóng bỏng mà Hạ Diệc Sơ mới nhận thức gần đây, cũng chia sẻ cái đoạn Weibo của Tô Tỉnh, rất là nghịch ngợm muốn Hạ Diệc Sơ lần sau đi ăn mì tương, nhất định phải mang theo cô ấy.
Hạ Diệc Sơ đem những dòng viết đó đặt vào trong đáy mắt, khóe miệng gợi lên độ cung hơi ấm áp.
Chỉ có thời điểm đang xem đến đoạn Weibo của Chu Hiểu Hoành, Hạ Diệc Sơ nghĩ nghĩ, chủ động gọi điện thoại qua cho Chu Hiểu Hoành nói lời cảm tạ.
Trên đoạn Weibo Chu Hiểu Hoành phát ra, không chút che dấu khen ngợi Hạ Diệc Sơ về cách làm người cùng kỹ thuật diễn của cô, nói giá trị nhan sắc và kỹ thuật diễn đều tỉ lệ thuận với nhau, trong những người ông ấy gặp qua, là diễn viên mới có thực lực cùng thiên phú cao nhất. Hơn nữa còn trực tiếp nói ra tâm nguyện của bản thân, chính là mong có thể tiếp tục cùng Hạ Diệc Sơ hợp tác thêm lần nữa, hy vọng trong bộ phim tiếp theo cũng có cô tham dự.
Lời này của Chu Hiểu Hoành vừa ra, bỏ qua những antifan chuyên chê bai, nói xấu, hò hét hoặc phỉ nhổ lung tung, thì thời điểm mọi người trong giới nhìn thấy cái tin tức này, trong lòng ngũ vị tạp trần (1) là không thiếu được.
Chu Hiểu Hoành là quỷ tài trong giới, đối với ai cũng không chịu kiêng nể, còn đối với kịch bản của mình thì một lỗi nhỏ cũng không tạm chấp nhận được.
Có thể được hắn khen ngọi hết mực đến như vậy, đó thật đúng là phúc khí Hạ Diệc Sơ tu luyện trăm năm.
Cùng lúc đó, mọi người cũng đều chờ mong ngày chiếu phim 《 Nhất Thế Trường An 》, muốn nhìn một chút, rốt cuộc là một tân nhân (2) như thế nào, cư nhiên có thể được Chu Hiểu Hoành khẳng định và tự tin với người ấy một cách tuyệt đối như vậy.
Chu Hiểu Hoành nhận được điện thoại của Hạ Diệc Sơ, nghe rõ mục đích cô gọi, ở kia phía bên kia hào sảng cười cười:
“Tôi còn tưởng rằng là chuyện gì đâu? Liền là một chuyện nhỏ như một đầu ngón tay thôi a, tôi đó là ăn ngay nói thật, dù cô không có người người mắng chửi, tôi nhất định vẫn sẽ làm như vậy.”
“Chu đạo ngài tuệ nhãn thức châu (3), tôi nhất định sẽ không làm ngài thất vọng.” Hạ Diệc Sơ câu này bao hàm một trăm phần trăm thật lòng.
Giới giải trí vốn là một cái hồ nước sâu không thấy đáy, ai có thể đủ cam đảm cam đoan nói chính mình sẽ mãi mãi như cũ, không thay đổi,.sơ tâm không phụ (4)
Khi xuất đạo (5) kim quang lấp lánh, người nổi tiếng thì dễ bị chê bai soi mói, rồi chờ về sau sẽ xuất hiện nhiều người mang tâm bất lương chọc gậy bánh xe (6) nữa, cho nên ngay lúc này mọi chuyện được giải quyết rõ ràng thì về sau sẽ không lưu lại bất kì một cái mầm tai họa nào.
Chính là Chu Hiểu Hoành cùng cô kỳ thật cũng nhận thức không được bao lâu, mà lại dám đem nhân phẩm của cô cam đoan.
Cái này làm cho trong lòng Hạ Diệc Sơ, khó tránh khỏi dâng lên ý cảm động
“Sách, điều đó cũng chẳng có gì là không tốt, cô nổi tiếng, tôi tới thỉnh cô đóng phim, thì đến lúc đó sẽ không phải phí công tới nhiều lần đi!” Chu Hiểu Hoành ở bên kia có chút đau lòng nói.
“Ha ha, vậy ông cứ tới đi, tôi chắc chắn sẽ đồng ý.” Hạ Diệc Sơ ha ha cười.
Việc này cứ như vậy rồi thật nhanh rồi bị chìm xuống, thời gian đến ngày chiếu phim 《 Nhất Thế Trường An 》 ngày một gần.
Mấy ngày trước Chu Hiểu Hoành gọi điện cho Hạ Diệc Sơ, nói đến thời điểm sẽ chiếu phim ở rạp, có cần lưu lại cho cô mấy cái vị trí tốt may mắn hay không.
Hạ Diệc Sơ hỏi Thẩm Già Diệp cùng Hạ ba ba, Hạ ba ba ngày đó vừa vặn đang ở bên ngoài đi công tác, không thể đến, mà Thẩm Già Diệp có thể cùng đi toàn bộ hành trình, cho nên Hạ Diệc Sơ liền lấy hai vị trí.
Chiếu phim điện ảnh ngày đó, vừa vặn là cuối tuần, lại còn là vào lúc chạng vạng.
Lúc hai đương sự Hạ Diệc Sơ và Thẩm Già Diệp thấp điệu tới trình diện, Chu Hiểu Hoành cùng Tô Tỉnh bọn họ đã sớm tới rồi.
Mọi người hôm nay đều cải trang giả dạng qua, ăn mặc vô cùng điệu thấp, hơn nữa cũng không có giống với những nhóm quần chúng từ bên ngoài tiến vào, mà là từ cửa sau chuyên môn đi vào, Chu Hiểu Hoành dẫn theo mọi người trực tiếp ngồi ở hàng ghế vip.
Hơn nữa Chu Hiểu Hoành còn cực kì tri kỷ, chuẩn bị cho Hạ Diệc Sơ cùng Thẩm Già Diệp hai người là chỗ ngồi tình lữ. Hai cái chỗ ngồi giống như một, liền thành một thể như hai con yến oanh, nhưng ở giữa lại có một thanh chắn ngang.
Thời điểm Thẩm Già Diệp nhìn đến kia chỗ ngồi kia, hơi hơi nhướng mày, đối với cái vị đạo diễn tùy tiện này có một tia hảo cảm.
Quả thực chính là quá thật tinh mắt!
Chu Hiểu Hoành không chỉ tiếp đãi có mỗi hai người Hạ Diệc Sơ và Thẩm Già Diệp, còn có Tô Tỉnh cùng các minh tinh khác, cho nên lúc mang Hạ Diệc Sơ và Thẩm Già Diệp tới đúng vị trí, liền tạm biệt trước rồi rời đi.
Chỉ là trước khi rời đi, Chu Hiểu Hoành không tự giác liếc nhìn Thẩm Già Diệp nhiều hơn một cái, trong lòng cảm thấy đã ở đâu gặp qua người này, rồi lại nhớ không nổi tên Thẩm Già Diệp, hơn nữa trên người đối phương khí thế cao lãnh cường đại, cũng làm Chu Hiểu Hoành lần đầu tiên có loại xúc động không dám tùy tiện mở miệng.
Cho nên, đành phải áp hoang mang trong lòng xuống tạm thời rời đi.
Chu Hiểu Hoành vừa đi, Thẩm Già Diệp lập tức gắt gao kéo tay Hạ Diệc Sơ lại.
“Bảo Bảo có muốn ăn cái gì? Bắp rang? Uống Coca?” Thẩm Già Diệp nghiêng đầu, thân mật đối với Hạ Diệc Sơ nói.
“Không muốn, trong túi của em có mang theo một chai nước, anh nếu là muốn ăn thì chúng ta đi mua?” Hạ Diệc Sơ thử mở miệng.
“Không ăn.” Thẩm Già Diệp lắc lắc đầu.
Trong rạp chiếu phim, người dần dần nhiều lên, dù hai người là ngồi ở chỗ ngồi vip, nhưng vẫn thấy có chút ồn ào.
Hạ Diệc Sơ quay đầu nhìn thần sắc Thẩm Già Diệp, mặt mày hơi nhíu, hiển nhiên là cùng không thích ứng hoàn cảnh như vậy, cô duỗi tay cầm chặt tay Thẩm Già Diệp, đem đầu mình dựa vào vai Thẩm Già Diệp, hỏi: “Anh trai, anh trước kia có tới rạp chiếu phim bao giờ chưa?”
“Không có.” Hắn từ thời thơ ấu đã bắt quy hoạch nhân sinh (7) của chính mình như ông cụ non thì làm sao sẽ đến xem loại đồ vật này.
“Vậy anh làm như thế nào biết xem phim phải ăn bắp rang cùng uống Coca?” Ánh mắt Hạ Diệc Sơ lấp lánh nhìn hắn, thần thái sáng láng, thần sắc có chút hưng phấn, giống như là bắt được chân tướng cái gì thú vị.
“Tìm kiếm trên Baidu.” Mặt Thẩm Già Diệp không biểu tình nhấp nhấp miệng, nghiêm trang mở miệng, thời điểm hắn trả lời, ánh mắt không có xem Hạ Diệc Sơ, mà là nhìn thẳng phía trước, chính là Hạ Diệc Sơ lại tưởng mình chọc trúng điểm thẹn thùng của Thẩm Già Diệp, chọc hắn thẹn thùng, vùi đầu không ngừng cười trộm.
Thẩm Già Diệp xoay đầu tới nhìn cô, trên gương mặt tuấn mỹ xẹt qua mảnh ý cười không nề hà, đáy mắt tràn ngập sủng nịch.
Thời gian vừa đến, rạp chiếu phim nguyên bản đang sáng trưng ánh đèn trong nháy mắt liền tắt, hoàn cảnh vốn đang cãi cọ ồn ào cũng dần dần an tĩnh xuống dưới.
Lực chú ý của mọi người đều đặt trên màn hình lớn phía trước.
Tay Hạ Diệc Sơ bị Thẩm Già Diệp bắt lấy, cả người dựa vào người hắn, toàn bộ lực chú ý cũng bị bộ phim ở phía trước hấp dẫn đi.
Chưa từng có nhiều thứ màu mè, trên màn hình lớn trước hết xuất hiện chính là bốn cái chữ to “Một đời Trường An”, phía dưới là mấy cái màu đen chữ nhỏ “Đạo diễn: Chu Hiểu Hoành” cũng giống như danh thiếp của Chu Hiểu Hoành đều ngắn gọn như nhau.
=======================
chú thích
1) ngũ vị: ngọt, chua, cay, đắng, mặn; ý chỉ trong lòng rối bời
2) tân nhân: người mới
3) tuệ nhãn thức châu: có con mắt trí tuệ, nhìn xa trông rộng, tốt bụng
4) sơ tâm không phụ: tấm lòng chân thành mãi không thay
5) xuất đạo: học xong ra trường hoặc là lần đầu xuất hiện trước mắt m.n, cái này có nghĩa tựa là vậy
6) chọc gậy bánh xe: một hành vi phá hoại quy hoạch nhân sinh: chuẩn bị cuộc đời