******************
Không mất bao lâu, hệ thống đã đem vị trí hiện tại của An Tri Hạ cung cấp cho Hạ Diệc Sơ. Nghĩ nghĩ, cô lại đổi thêm tích phân để tìm vị trí của Mạc Dữ Dư.
Quả nhiên, hai người họ cách nhau không xa. Chỉ sợ, vừa thoát khỏi phòng thí nghiệm của An Tri Hạ, tình huống hiện tại của Mạc Dữ Dư và Quý Diễn không được tốt cho lắm.
Hạ Diệc Sơ tuy rằng rất muốn tố giác hành vi của đám An Tri Hạ nhưng kỳ thật cũng biết một mình làm chuyện này là không thích hợp.
Sau một hồi suy tư, Hạ Diệc Sơ bảo hệ thống giúp đỡ thông qua vệ tinh chuyển đi tin tức về thí nghiệm của nhóm An Tri Hạ cho các căn cứ lớn khác biết.
Trước đó, Tô Mạc cũng hạ lệnh cho người đi điều tra rốt cuộc người đứng sau màn thì nghiệm này là ai. Khoảng cách từ chỗ Mạc Dữ Dư gửi đồ vật đến căn cứ tinh thần chừng mấy ngàn cây số, đã vượt quá phạm vị quản lý của căn cứ Tinh Thần. Hơn nữa, chỉ bằng một mình Tô Mạc có muốn cũng không thể đem ác nhân kia bắt ra treo cổ được. Vì vậy, hắn đã liên lạc với Mặc Vanh để cùng xử lý chuyện này.
Một năm này, Hạ Diệc Sơ và Mặc Tẫn Ly đi đâu, làm gì cũng có đôi có cặp, rải cẩu lương biết bao nhiêu mà kể. Tô Mạc cũng nhận ra tình cảm thật sự của Mặc Tẫn Ly với Hạ Diệc Sơ, thực lực cường đại, cũng không thích tìm tiểu tam. Mà quan trọng nhất là Hạ Diệc Sơ cũng thích hắn. Cho nên, bây giờ Tô Mạc cũng ngầm thừa nhận hắn là em rể.
Cha mẹ Mặc Tẫn Ly bên kia đối với Hạ Diệc Sơ cũng rất vừa ý. Hơn nữa, hai căn cứ cách nhau không xa, mọi người thường xuyên lui tới, quan hệ hai căn cứ càng vì thế chặt chẽ hơn.
Mặc Vanh và Tô Mạc tuổi tác tương đồng, là kỳ phùng địch thủ, vừa là đối thủ vừa là bạn hữu, chỉ hận gặp nhau quá muộn mà thôi.
Mặc Vanh sau khi xem được tư liệu cho Tô Mạc đưa cho, vừa khiếp sợ vừa phẫn nỗ. Sau đó, hắn phân phó người của mình cùng điều tra việc này.
Mặc Vanh và Tô Mạc hội ý nửa giờ, cuối cùng quyết định đánh tiếng đến tất cả các thủ lĩnh căn cứ khác để cùng nhau tìm công đạo cho chuyện này.
Dù cho tận thế, nhân loại cũng phải liên thủ, đồng tâm hiệp lực đối kháng ngoại tộc, nếu không nhân loại sẽ bị diệt sạch.
Giữa các căn cứ đều ít nhiều có liên hệ, Mặc Vanh và Tô Mạc bất chấp suy nghĩ thật sự của các thủ lĩnh căn cứ khác như thế nào,
Sau mấy ngày tung tin tức, các căn cứ đều khiếp sợ, nhất là người ở căn cứ Hoài Thượng. Bọn họ xem đến ảnh chụp, ánh mắt như ngừng lại trên người một năm một nữ, mấy thiếu niên há hốc mồm: "Đó không phải là Tần Diệc Lãnh sao? Còn có tiểu tiện nhân luôn bên cạnh hắn. Khó trách gần đây vẫn không điều tra ra tung tích bọn họ, thì ra là chạy tới làm loại chuyện khốn nạn này."
"Đại ca, anh xem bây giờ phải làm thế nào?" Một người đàn ông khác tương đối ổn trọng hơn, xin chỉ thị.
Vị kia một thân tây trang to lớn, khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt mang theo một tia tang thương, là bác hai của Tần Diệc Lãnh, cũng là đương gia của căn cứ Hoài Thượng - Tần Chính Nam.
Một năm này, căn cứ Hoài Thượng đấu đá gay gắt, cha của Tần Diệc Lãnh là Tần Hoài Thượng cuối cùng địch không lại, bị Tần Chính Nam đoạt vị trí.
Tần Chính Nam cười lạnh: "Thông báo cho các căn cứ khác, Tần Diệc Lãnh không có huyết mạch với Tần gia. Chúng ta đứng về phía nhân loại, nếu mọi người có việc gì cần Tần gia, Tần gia sẽ không chối từ."
"Vâng!"
- -------------------------------------
Hạ Diệc Sơ, Mặc Tẫn Ly, còn có Phục Qua mang theo 300 tinh anh khởi hành đến điểm hẹn.
Bị người của các căn cứ bao vậy, bọn An Tri Hạ dù có thực lực cường đại, thông minh cỡ nào cũng không thể thoát.
Hơn nữa, nhờ tư liệu Mạc Dữ Dư gửi, căn cứ Tinh Thần đã chế tạo được một loạt vũ khí lợi hại, lực sát thương cường đại. Chính thứ này đời trước đã sát hại Tô Thanh Hoan và vua xác sống. Đời này, Hạ Diệc Sơ đem thứ này ra xử lý bọn họ đến xương cốt cũng không còn.
=============================