****************
Không chờ Hạ Diệc Sơ hưởng thụ không khí tươi mát bên ngoài cũng như quan sát cảnh tượng trong phòng học, An Dập đã cúi xuống học bàn, nói nhỏ:
"Ngoan, ngủ một giấc đi, tan học anh mang em đi xem diễn."
Hạ Diệc Sơ như bị ma âm mê hoạc, ghé vào trên đùi hắn, lắc lắc đuôi cọ vào đùi An Dập.
An Dập một tay viết bài, một tay trùm lên người Hạ Diệc Sơ.
Trong phòng học, ngoài tiếng giáo viên giảng bài, cũng chỉ có tiếng giấy bút soàn soạt. Hạ Diệc Sơ cho rằng mình sẽ khó ngủ, ai ngờ chỉ một lát lại nằm chiêm bao.
Cũng như lần trước, linh hồn cô lại bay lơ lửng trên không trung. Lần này là xuất hiện ở đường cái, người đến kẻ đi, âm thanh nói chuyện ồn ào.
Trong tầm mắt của cô, một người mặc tây trang, tướng mạo anh tuấn xuất hiện, chính là An Thuần.
Khí chất trên người An Thuần lộ ra vẻ khôn khéo, có vài phần dáng vẻ của nhân sĩ thành công về thương nghiệp.
Đi cùng hắn còn có vài người, từ khách sạn năm sao bước ra, có vẻ như vừa xong một bữa tiệc làm ăn.
Hạ Diệc Sơ vội bay nhanh theo An Thuần lúc này đã lên một chiếc xe hơi màu đen.
Xe hơi đen đi một đường, cuối cùng cũng dừng lại. Chỗ này lại là bệnh viện... tâm thần!
Hạ Diệc Sơ có cảm giác nếu đi theo An Thuần sẽ gặp được An Dập.
Hạ Diệc Sơ đi theo sau An Thuần, càng đi vào trong, tâm tình càng trầm trọng.
Cho đến một phòng tận cùng trong hành lang, An Thuần lấy chìa khóa mở cửa, Hạ Diệc Sơ phóng vọt vào.
Căn phòng trống trải, nhỏ hẹp, âm u, một thanh niên bị cầm tù trên xe lăn.
So với ấn tượng về lần đầu gặp An Dập, hắn rạng rỡ như ánh mặt trời, thì giờ phút này, bị còng tay còng chân, khí chất trầm trầm.
Không biết hắn đã phải ở đây bao lâu, thân hình gầy ốm, tóc tai bù xù, khắp nơi trên cơ thể đều lộ ra dấu vết bị ngược đãi.
Càng làm cho Hạ Diệc Sơ khiếp sợ, chính là hai mắt của hắn không có một tia tiêu cự,.. đây là bị mù sao?
Hạ Diệc Sơ rớt nước mắt.