Hạ Diệc Sơ sửng sốt, hệ thống ở trong đầu cô nói cái gì cô cũng không nghe rõ.
Chỉ là, nhìn thấy hắc y nhân trước mặt đã gần trong gang tấc, trong tay cầm trường kiếm đâm tới chỗ cô, thì thân hình cô linh hoạt di chuyển hướng tới bên cạnh, phản ứng cực kỳ nhanh chóng, ngay lúc hắc y nhân y kia còn chưa thu hồi kiếm lại, duỗi tay cho hắn một kích, sau đó nhanh chóng và quỷ dị sử dụng một chiêu thức, không chỉ đánh bay đối phương ra ngoài, còn đoạt luôn trường kiếm trong tay tên đó.
Những hắc y nhân xung quanh sửng sốt, theo tin tức bọn họ thu được, đã chứng minh rõ ràng rằng Thất hoàng tử phi là nữ tử yếu đuối không biết võ công, vậy chuyện này là như thế nào, một kích đã đánh bay người của bọn họ ra ngoài!
Bất quá, bọn họ chỉ ngây người trong khoảng thời gian mấy giây ngắn ngủi, sau khi biết được Hạ Diệc Sơ sẽ con rết (lại gặp lại từ này lần nữa, và tại hạ vẫn không hiểu, cầu cao nhân chỉ giáo), những tên hắc y nhân vốn đang vây công (bao vây + tấn công) tiểu Ngũ và mấy tên hắc y nhân đang công kích Hạ Diệc Sơ và Mặc Thiên Trần cùng liên kết lại với nhau, đồng thời xông lên.
Hạ Diệc Sơ không kịp nghĩ ra cô đây là có chuyện gì, chỉ là cảm giác bản thân mình sau khi cầm thanh kiếm, cả người tức khắc tựa như bị thay đổi, trong đầu, không ngừng cuộn trào những chiêu thức võ công ảo diệu.
Người cầm kiếm, từ một thân ảnh tiểu nữ hài nhi (bé gái) cuối cùng biến thành một dáng người thiếu nữ ảo diệu, người ấy vẫn luôn mang bộ dáng của Tô Nhiễm.
Rõ ràng là ký ức Tô Nhiễm, cũng rõ ràng đây là lần đầu tiên Hạ Diệc Sơ cầm kiếm, nhưng cô không hề cảm thấy mới lạ, khi những hắc y nhân đó công kích thì cô nhanh chóng duỗi tay phản ứng, một bên phòng thủ, một bên tấn công.
Mặc Thiên Trần vẫn luôn bị Hạ Diệc Sơ giữ sát bên người, dù cho chính cô có đôi khi tránh không khỏi bị thương cũng không có để Mặc Thiên Trần bị thương dù chỉ một chút.
Mặc Thiên Trần bị Hạ Diệc Sơ giữ chặt lấy mình, trơ mắt nhìn một cái lại một cái miệng vết thương xuất hiện trên người Hạ Diệc Sơ, đỏ tươi máu trào ra, đáy mắt hắn tràn ra vẻ đau lòng tột cùng, há miệng thở dốc, trong đầu lại đột nhiên đau đến mức sắc mặt hắn thống khổ, nói không ra lời.
Đầu rất đau, nhưng Mặc Thiên Trần lại gắt gao cắn cánh môi mình, không dám ở ngay lúc này kêu lên đau đớn.
Hắn tuy rằng chưa khôi phục thần trí, nhưng cũng biết không nên ở ngay lúc này, quấy rầy đến Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ chuyên tâm đối phó với hắc y nhân ở trước mặt, từ biết lúc biết cô biết võ công, hơn nữa võ công cũng không thấp, thì hắc y nhân xung quanh cô càng ngày càng nhiều.
Hạ Diệc Sơ không biết vì cái gì mà thân thể này đột nhiên có võ công, hơn nữa so với mấy tên hắc y nhân đó còn lợi hại hơn.
Nhưng, con kiến còn có thể cắn chết voi.
Dù võ công của Hạ Diệc Sơ lợi hại hơn so với hắc y nhân, nhưng cô không thể đơn phương độc mã địch lại tất cả mọi người ở đây, ở dưới sự vây công càng ngày càng nhiều của hắc y nhân, Hạ Diệc Sơ lại phải bảo vệ một người Mặc Thiên Trần ở phía sau, có đôi khi dù có thể tránh né công kích mà cô cũng chỉ vì cố kị Mặc Thiên Trần ở phía sau nên chỉ có thể cứng rắn đối mặt, chấp nhận bị thương.
Vết chém trên người Hạ Diệc Sơ càng lúc càng nhiều, cô cũng dần dần trơi vào thế hạ phong.
Mặc Thiên Trần nhíu chặt mày, bị Hạ Diệc Sơ lôi kéo đong đưa lúc lắc, đầu vốn đang khó chịu giờ giống như là muốn nứt tọac ra.
Hạ Diệc Sơ cũng không có chú ý tới thần sắc biến hóa trên khuôn mặt Mặc Thiên Trần, Hạ Diệc Sơ vốn đang yếu thế mà có chút tuyệt vọng, đột nhiên giống như là ăn linh đan diệu dược (thuốc tiên), lực công kích trở nên cường hãn vô cùng.
Bởi vì Hạ Diệc Sơ từ Hệ thống 233 ở trong đầu biết được, đã có một đội quân tiếp viện lớn đang đi về phía bên này, chỉ cần cô kiên trì thêm một lúc nữa thôi, bọn họ sẽ tới.
Cho tới lúc quân tiếp viện đến thì cũng không có làm Hạ Diệc Sơ phải chờ đợi lâu, chỉ chốc lát sau, không chỉ có Hạ Diệc Sơ và Tiểu Ngũ mà ngay cả đám hắc y nhân đó cũng nghe thấy từng tiếng vó ngựa dồn dập.
Phía sau dần dần xuất hiện từng mảng người đen kịt, đều mặc một bộ giáp nhẹ, dưới thân cưỡi ngựa, động tác huấn luyện có tố chất tinh binh!
Hắc y nhân thủ lĩnh quay đầu nhìn đám người đông nghịt, cắn chặt răng, nói với hắc y nhân khác nói: "Chúng ta lui trước!"
Đám hắc y nhân nghe vậy, không hề ham chiến, một đám tung áo choàng trên người mình ra, giống như là từng con dơi màu đen, từng đợt từng đợt nhảy từ trên vách núi xuống.
Toàn thân Hạ Diệc Sơ đã là máu tươi, có máu của cô, cũng có máu của hắc y nhân.
Cô như vứt bỏ được gánh nặng, ném hàn kiếm trong tay đi, muốn quay đầu lại nhìn Mặc Thiên Trần ở phía sau, vừa nhìn thoáng qua thì ngay một giây sau đó đã rơi vào bóng tối.
Hạ Diệc Sơ không biết, lúc cô té xỉu, cũng không có ngã trực tiếp trên mặt đất, mà là được Mặc Thiên Trần ôm ở trong lòng ngực.
Lúc này, đầu Mặc Thiên Trần tuy rằng vẫn ẩn đau như cũ, nhưng không đau đớn kịch liệt giống như vừa rồi.
Mà ánh mắt hắn vốn luôn thanh triệt như thanh tuyền (suối) trong núi cao, lúc này lại giống như giếng cổ thâm u, mang theo hàn ý vô tận.
"Mạt Diệp tới muộn, thỉnh Thất hoàng tử trách phạt."
Quân tiếp viện đến, dẫn đầu là một người nam tử thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt cương nghị, toàn thân tỏa ra chính khí và trung trực.
Hắn tên là Mạt Diệp, là thống lĩnh thị vệ bảo hộ an nguy của toàn bộ kinh thành.
Bởi vì biết vị Thất hoàng tử này chỉ số thông minh có khuyết điểm (thiếu), cho nên Mạt Diệp cũng không chờ Mặc Thiên Trần trả lời, sau khi nói những lời này, trực tiếp xoay người phân phó những người hắn mang đến, để bọn họ đưa xác những hắc y nhân đầy đất này mang về.
Ánh mắt trong lúc lơ đãng bay tới chỗ Hạ Diệc Sơ cả người là máu ở trong lòng ngực Mặc Thiên Trần, Mạt Diệp tiến lên vài bước, nói với Mặc Thiên Trần: "Thất hoàng tử, vẫn nên để thuộc hạ đưa Thất hoàng tử phi lên xe để trị liệu đi?"
Nói xong, Mạt Diệp duỗi tay muốn bắt lấy Hạ Diệc Sơ.
Nhưng, lúc Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, tay Mạt Diệp đang ở giữa không trung bỗng dưng dừng lại, mãi cho đến lúc Mặc Thiên Trần ôm Hạ Diệc Sơ trong lòng ngực đưa lên xe ngựa, Tiểu Ngũ đánh xe rời khỏi, hắn mới hồi phục tinh thần.
"Thống lĩnh, mọi chuyện đã làm thỏa đáng, còn phân phó khác sao?" Bên cạnh có binh lính tiến lên xin chỉ thị.
Mạt Diệp lúc này mới bừng tỉnh, hắn quay đầu nhìn thoáng qua cát vàng nhiễm đầy máu tươi, phân phó nói: "Đi thôi, trở lại kinh thành."
Ở trên đường trở về, Mạt Diệp lại lần nữa hồi tưởng lại cảm giác lúc hắn vừa mới cùng Mặc Thiên Trần tiếp xúc đối diện, nghĩ thầm nói, cái loại cảm giác giống như lưỡi hái Tử Thần đặt trên cổ mình, hắn đời này tuyệt đối không muốn gặp lại.
Mà, không phải ai cũng nói Thất hoàng tử là tên ngốc tử sao.
Hắn nhìn, chưa chắc.
Mới vừa rồi, Mặc Thiên Trần phát ra cỗ khí thế cường đại và uy lực lạnh lẽo như huyền băng vạn năm, ở trên người Đại hoàng tử và mấy vị hoàng tử khác, hắn còn chưa gặp qua bao giờ.
===========================
Lời tác giả:【 Bốn ngàn chữ mới đánh xong, cám ơn các bảo bối đã thưởng nga. Quân Bảo viết quyển sách này, một phân tiền nhuận bút cũng chưa nhận, cái này cũng không thể trách tôi được, mọi người thích thì đọc, không đọc thì thỉnh yên lặng đi, không cần cố ý tới nói cho tôi biết mấy thứ không hay, hắc hắc, mấy người tới xem tôi nè, tôi luôn nhiệt liệt hoan nghênh mấy người, và dù đi rồi tôi cũng không khổ sở, dù sao tôi thích viết tiểu thuyết, tôi muốn viết gì thì viết gì, tôi viết tôi vui vẻ, tôi chính là Quân Bảo tùy hứng như vậy, mấy người có thích tôi hay không tôi không biết, nhưng là tôi rất thích chính mình, yêu quá đi (づ ̄3 ̄)づ】
===================================
Lời editor: Hôm nay lười dịch quá, tới giờ mới xong, tại hạ đang nghĩ như thế này, khi tới chương 90, tại hạ sẽ làm hẳn 1 cái pofile về tại hạ nhỉ, giới thiệu đầy đủ và toàn tập luôn, bởi vì sau một thời gian lăn lộn, tại hạ đã phát hiện ra một vấn đề vô cùng quan trọng, chư vị nhầm lẫn về tại hạ quá nhiều, cần đính chính, cần đính chính, cần đính chính...