Mục lục
Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Mi Mặt Mèo

***********************

An Dập ôm Hạ Diệc Sơ vào phòng ngủ, nhấn nút tắt đèn, lăn xe lăn đến mép giường, đặt Hạ Diệc Sơ lên giường sau đó mới từ từ chống tay ngồi lên giường.

An Dập ngồi ngay ngắn trên giường, kéo chăn đắp kỹ sau đó vẫy tay với Hạ Diệc Sơ:

"Tới đây A Li."

Hạ Diệc Sơ lúc này có thể chạy ra khỏi phòng, thậm chí chạy khỏi biệt thự này nhưng trong bóng đêm, hình ảnh An Dập tười cười tràn ngập trong mắt cô.

Cũng không biết có phải bởi tàn lưu tình cảm của nguyên chủ còn lại hay không, Hạ Diệc Sơ chỉ thấy tim mình đập bùm bùm, sau đó giống như bị mê hoặc, từng bước từng bước đi đến bên cạnh hắn.

An Dập đặt Hạ Diệc Sơ lên gối đầu giường, sau đó nằm xuống bên cạnh.

Một người một mèo nằm chung một cái gối đầu, không biết vô tình hay cố ý, gương mặt hắn còn chạm vào thân thể Hạ Diệc Sơ.

Hạ Diệc Sơ giật giật chân tính nhảy xuống nhưng đã bị An Dập bắt lấy:

"A Li ngoan, muốn gì ngày mai rồi chơi, bây giờ đi ngủ."

Giọng hắn ôn nhu nhưng lại có một chút ý vị cường thế, ngón tay đặt trên người cô cũng có chút sức lực.

Hiện giờ thân thể mèo yếu này, Hạ Diệc Sơ cũng do dự, nếu phản ứng mạnh quá nói không chừng hắn lại dùng thêm chút lực thì cái mạng nhỏ này cũng treo.

Hạ Diệc Sơ rùng mình, cọ cọ đầu lên ngón tay An Dập, miệng phát ra tiếng kêu mềm mại như làm nũng.

An Dập lướt ngón tay thon dài sờ sờ lên cái mũi ướt át của cô, lại vuốt vuốt đầu cô.

Hạ Diệc Sơ không hề nghĩ ngợi, vươn đầu lưỡi phấn nộn liếm ngón tay hắn.

Bất giác, Hạ Diệc Sơ bị hành động kia của chính mình làm cho cả kinh. Nghĩ đến việc mình vừa mới liếm ngón tay đối phương... cả người cô đều cảm thấy không tốt. Nếu là người cô có thể lập tức chạy vào WC đánh răng súc miệng, nhưng là mèo cô không biết phải làm thế nào.

Hạ Diệc Sơ sắp khóc đến nơi.

An Dập lại đưa ngón tay ra trước mặt mèo, nói với Hạ Diệc Sơ:

"Ngoan, A Li, lại liếm một cái nào."

...

Hạ Diệc Sơ không kềm chế được, liếm ngón tay hắn, cảm giác ấm áp như một luồng điện nhỏ chạy dọc theo mạch máu đến nơi mềm mại nhất trên thân thể hắn.

Thế là trong đêm yên tĩnh, chỉ nghe tiếng thanh niên không ngừng vang lên:

"A Li, liếm một lần nữa."

..............

"A Li, lại liếm một lần nữa."

Cũng không biết bao nhiêu lần, Hạ Diệc Sơ cảm thấy đầu lưỡi mình tê dại, cô xù xù lông, đưa mông về phía hắn, ghét bỏ xê dịch thân thể đi chỗ khác.

An Dập vuốt vuốt mớ lông xù, sung sướng thỏa mãn.

Thời gian trôi qua thật lâu, Hạ Diệc Sơ cũng đã ngủ. Cô cuộn tròn thân thể, dịch tới dịch lui trong ngực hắn, tìm một chỗ ấm áp nhất.

Đáy măt An Dập xuất hiện một tia cảm xúc mãnh liệt, sau đó bị hắn áp chế xuống.

Xin lỗi, đụng tới cô liền không nhịn được.

An Dập nhắm mắt không tiếng động nói với Hạ Diệc Sơ.

Đáp lại hắn chỉ có tiếng gru gru nhỏ nhỏ.

Một đêm không nói chuyện.

Ngày hôm sau, Hạ Diệc Sơ bị nghẹn tỉnh.

Cô cứ nghĩ mình nằm trên gối đầu ngủ, ai ngờ mở mắt ra lại thấy mình nằm trong ngực An Dập.

Hạ Diệc Sơ tròn mắt nhìn An Dập, từ từ bò dậy, uyển chuyển nhảy xuống giường, lắc lắc thân thể sau đó đi đến WC mèo mà An Dập mua hôm qua.

Bên ngoài sắc trời vẫn còn tối, mặt trời còn chưa lên. Hạ Diệc Sơ nhìn lên tường, mới hơn 6 giờ.

An Dập đã dậy, tự mình thay quần áo, ngồi trên xe lăn, thấy cô, An Dập lăn xe lăn về phía cô, ôn nhuận cười:

"Chào buổi sáng, A Li."

"Meo!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK