******************
Đã cùng người tương ngộ, dẫu chết cũng cam nguyện.
—— Thích Tẫn.
Mọi người đều lui hết ra ngoài.
Người trong ngực cũng dần dần mất đi độ ấm, đôi tay Thích Tẫn run rẩy, đồng tử đen nhánh co chặt, dung mạo tinh xảo chỉ còn lại mê mang.
Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt.
Hắn cúi đầu, một lần lại một lần gọi tên cô ở thế giới này.
Như thế nào sẽ như vậy? Kế hoạch rõ ràng đã được thiết kế hoàn mỹ, tại sao cô đột nhiên bỏ đi, để hắn lại đây, làm sao hắn có thể tiếp thu được chuyện này.
Thích Tẫn ôm chặt Hạ Diệc Sơ, đầu gục xuống, thần sắc vặn vẹo đầy thống khổ.
Hồi lâu sau hắn mới chậm rãi mở mắt, đôi mắt âm u yên lặng đầy chết chóc. Hắn ôn nhu sửa sửa vạt áo và mái tóc có chút tán loạn của cô. Sau đó, in nhẹ lên môi cô một nụ hôn:
"Tôi tuyệt đối không bỏ chị, chị chỉ có thể thuộc về một mình tôi."
Thích Tẫn ôm cô không biết bao lâu mới buông tay, đặt cô lại trên giường, kéo chăn đắp đàng hoàng. Sau đó, hắn đi ra ngoài, giơ tay nhìn đồng hồ, đã 4 giờ sáng.
Hắn tự mình lái xe về biệt thự Thích gia.
Mặt trời từ từ bò từ sườn núi lên, ánh sáng tỏa lan.
Thích Tẫn ngồi trước thềm biệt thự, chờ đợi chiếc xe hơi màu đen quen thuộc.
Loại chuyện luân hồi này, nghe tới thật không thể tưởng tượng được, giống như là trọng sinh vậy.
Mà sự thật là hắn đã trọng sinh không biết bao nhiêu lần.
Ngày đó, khi phẫu thuật đổi tim, Thích Tẫn trên bàn mỗ đã chết đi, nhưng rồi lại sống lại.
Hắn trọng sinh trở về một năm trước, cũng từ bệnh viện kiểm tra sức khỏe cho Minh Nguyệt trở về, cũng ngồi ở bậc thềm này.
Thích Tẫn ban đầu cũng không thể hiểu được rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với mình, làm sao có thể chết rồi lại sống lại, mà chỉ có một mình hắn nhớ chuyện cũ năm xưa.
Cho đến vài lần sau, lần lượt chết trên bàn phẫu thuật rồi lại sống lại, hắn đã không chịu nổi thứ số mệnh phải chết trên bàn phẫu thuật.
Cho nên, một lần trọng sinh, việc đầu tiên hắn làm chính là cầm dao trực tiếp đâm Thích Minh Nguyệt.
Hắn cho rằng luân hồi sẽ kết thúc, lại không ngờ ngủ dậy một đêm, hắn lại trọng sinh về một năm trước.
Biết giết Thích Minh Nguyệt để hả giận cũng vô dụng, hắn bắt đầu chạy trốn, lần nào cũng bị bắt trở về.
Thế giới này một chút ấm áp dành cho hắn cũng không có, một lần lại một lần lặp lại vòng tử vong. Hắn vẫn không từ bỏ, một lần lại một lần nhớ kỹ kỹ thuật hậu thế phát triển như thế nào. Sau đó, từ từ nỗ lực thành lập thế lực cho mình.
Hắn yên lặng như nước, dựa vào ưu thế có ký ức đời trước, mỗi nhóm nhân tài khi khó khăn hắn đều trợ giúp đúng thời điểm, bọn họ liền trở thành thủ hạ trung thành của hắn. Hắn tin tưởng vượt qua đỉnh núi, địa vị đã qua mặt Thích gia.
Hắn hận Thích Minh Nguyệt, nếu không có cô, cuộc đời của hắn đã không thê thảm như vậy. Lần đó khi giết Thích Minh Nguyệt, hận ý trong lòng đã không còn. Trải qua nhiều vòng luân hồi, hắn cảm thấy chán việc hận Thích Minh Nguyệt, cứ để cô ta trở nên người xa lạ.
Cho tới đời này, hắn cư nhiên gặp phải một Thích Minh Nguyệt hoàn toàn khác.
Trong trí nhớ của mình, Thích Minh Nguyệt tuy không phải đại tiểu thư đỏng đảnh, được sủng hư nhưng cũng rất nũng nịu, mười ngón tay không dính nước mùa xuân, mỗi lần gặp cô ta, hắn đều đi vòng qua. Mà cô ta cũng vậy, thờ ơ lạnh nhạt, không bao giờ xem hắn là em trai mà đối đãi.
Nhưng Thích Mình Nguyệt đời này không như vậy, cô cười tươi huyến lệ ôn nhu, cả ngươi thân thiết ôn hòa, giống như ánh mặt trời rực rỡ xuất hiện trong thế giới của Thích Tẫn làm hắn không nhịn được muốn duỗi tay nắm chặt.
==================================