******************
Hôm sau, Hạ Diệc Sơ xuống lầu đã thấy trong đại sảnh toàn là quan binh, thái giám, thị vệ chẳng có lấy một vị khách thật sự.
"Tô cô nương, ngài rốt cuộc cũng xuống tới rồi." Viên thái giám nhìn thấy Hạ Diệc Sơ, hai mắt sáng ngời, lập tức đến đón.
Hạ Diệc Sơ cười, hỏi viên thái giám có muốn dùng bữa sáng không thì tùy ý chọn một chỗ ngồi.
Chờ Hạ Diệc Sơ ăn xong, mới cùng bọn họ tiến cung.
Xe ngựa bên ngoài đã sẵn sàng, bá tánh vây xem nghị luận sôi nổi, Hạ Diệc Sơ bình đạm bước lên xe ngựa.
Hoàng cung Tùng Mộc quốc vô cùng to lớn, huy hoàng, điêu lan ngọc thế, hồng trang lục ngói*.
(*Điêu lan ngọc thế: bậc thềm lát đá hoa cương quý giá, lan can chạm trổ tinh xảo.
*Hồng trang lục ngói: ngói phủ men xanh, lụa đỏ trang trí.)
Hạ Diệc Sơ theo sau vị thái giám, vào đại điện yết kiến Hoàng thượng.
Trước cửa đại diện, Hạ Diệc Sơ gặp phải Tô Nguyệt Ngôn và Tô Uyển Như, cùng với một nam tử thân hình cao gầy.
"Ngũ muội, sao bây giờ mới đến, làm chúng ta chờ đã lâu."
Tô Nguyệt Ngôn trông thấy Hạ Diệc Sơ, tỏ ý cười chạy ra đón. Tô Nguyệt Ngôn còn thân mật nắm cổ tay Hạ Diệc Sơ, làm như tình cảm giữa hai người rất tốt.
Hạ Diệc Sơ trong lòng biết có khác thường, nhưng ngoài mặt không thể hiện thái độ gì lạ, vỗ vỗ bàn tay Tô Nguyệt Ngôn:
"Xin lỗi, đã để mọi người đợi lâu, cùng vào thôi, đừng để Hoàng thượng chờ nữa."
Hoàng thượng ngồi trên long ỷ, cúi đầu phê duyệt tấu chương, nghe thấy tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên nhìn xem.
"Thảo dân tham kiến Hoàng thượng." Bốn người cùng quy củ hành lễ.
"Bình thân."
"Tạ Hoàng thượng."
Hoàng thượng chừng hơn bốn mươi tuổi, thân hình cường tráng, tướng mạo anh tuấn, khuôn mặt chữ điền, khí thế cường thịnh.
"Kỳ thi đấu này hẳn mọi người đã biết vị trí của mình. Tu luyện không phải chuyện một sớm một chiều, đạt được kết quả này, trẫm thật sự tin tưởng năng lực của các ngươi..."
Hoàng thượng phát biểu một hơi rồi mới ban thưởng. Khen thưởng từ dưới lên, Hạ Diệc Sơ rũ mắt đứng chờ tới lượt mình.
Thưởng cho Tô Nguyệt Ngôn xong, Hoàng thượng không nói cho Hạ Diệc Sơ cái gì, mà hỏi:
"Tô nha đầu, ngươi nói xem, ngươi muốn được thưởng cái gì?"
Hạ Diệc Sơ híp mắt nhìn lên, nở nụ cười tươi tắn:
"Tô Nhiễm hết thảy mạnh khỏe, không còn sở cầu."
"Sao?" Hoàng thượng nghe trả lời, sững sờ.
"Tô nha đầu, năm nay ngươi mười tám tuổi phải không?"
"Bẩm Hoàng thượng, đúng vậy."
Trả lời xong, Hạ Diệc Sơ cảm thấy có chút kỳ quái, vô duyên vô cớ hỏi tuổi người ta. Chẳng lẽ...
Hạ Diệc Sơ bổ não một phen.
================================