******************
Hai người ngồi hóng gió uống nước một chút rồi gọi taxi ra ga mua vé xe sau đó về nhà. Trên đường trở về, Tần Qua còn dừng lại mua một giỏ quà tặng trái cây tinh xảo.
Hạ Diệc Sơ thấy thế nhướng mày, nhưng không nói gì.
Hạ Diệc Sơ và Tần Qua về đến tiểu khu, tuy có yêu cầu tháo khẩu trang xuống để kiểm tra an ninh nhưng cũng không thấy có phóng viên hay ai tìm tới quấy rầy. Không biết có phải là do Tần Nghị âm thầm phân phó hay không, dù sao cũng không lo tin tức Tần Qua đến nhà cô bị phát hiện.
Hạ Diệc Sơ mang Tần Qua lên lầu, đến nhà đã thấy cha mẹ Lê trở lại rồi.
"Ba, mẹ, đây là bạn con, anh ấy tạm ở đây đêm nay."
Hạ Diệc Sơ dẫn Tần Qua vào trong, quay sang nói với hắn:
"Tần Qua, đây là ba mẹ tôi."
"Tần Qua?"
Mẹ Lê nghe thấy tên Tần Qua lập tức kích động, đứng bật dậy, hai mắt mở to.
Hạ Diệc Sơ: "..." Fan mẹ thấy thần tượng là như này à?
"Bác trai, bác gái." Tần Qua cười rạng rỡ có chút ngượng ngùng đáng yêu chào hỏi.
Hắn gửi giỏ trái cây cho mẹ Lê, ngoan ngoãn nói:
"Đột nhiên đến, làm phiền cả nhà rồi."
"Nào có, không phiền không phiền, đừng khách khí, mau ngồi đi."
Mẹ Lê nhận quà, đẩy Hạ Diệc Sơ sang một bên.
Hạ Diệc Sơ thất sủng: "..."
Có Tần Qua, mẹ Lê nửa ánh mắt cũng không thèm cho Hạ Diệc Sơ, ngay cả lúc ăn cơm cũng liên tục thúc giục Tần Qua gắp thức ăn.
Đối với sự nhiệt tình của mẹ Lê, Tần Qua đều ôn hòa trả lời, khác hoàn toàn với ấn tượng nam nhân trầm mặc trong trí nhớ của Hạ Diệc Sơ.
Căn nhà này tuy không lớn, nhưng cũng có ba phòng ngủ, một cho cha mẹ Lê, một cho Hạ Diệc Sơ, một phòng giành cho khách.
Mẹ Lê sau khi biết Tần Qua sẽ ngủ lại đêm nóng lòng đi dọn dẹp phòng ốc, lấy chăn gối mới ra, trải giường chiếu ngăn nắp.
"Con gái à, mẹ thấy đứa nhỏ này không tồi, tuy là ca thần nhưng thái độ khiêm tốn, hơn nữa lại có lòng với con. Con yên tâm, chỉ cần con thích, cha mẹ sẽ không phản đối. Nhưng mà con phải thật sự thích nha."
Hạ Diệc Sơ cạn lời nhìn mẹ Lê: "...Mẹ, mẹ nói gì vậy? Hắn chỉ tới ngủ nhờ một đêm thôi. Không như mẹ nghĩ đâu."
"Con yên tâm. Mẹ biết hêt, thằng nhóc kia dù ăn cơm hay ngồi nói chuyện đều chỉ nhìn con. Con cũng nhìn nó chằm chằm. Hai đứa bảo là không có gì, mẹ không tin."
Mẹ Lê vỗ vỗ bả vai Hạ Diệc Sơ, ý muốn nói con đừng nói nữa, nói gì mẹ cũng không tin.
"Được rồi, mẹ nghĩ sao cũng được, mẹ vui là tốt rồi." Hạ Diệc Sơ nhún vai.
Mẹ Lê cho rằng mình nói trúng tâm sự con gái, tinh thần phấn chấn, làm việc nhà càng hăng say.
Đến 9 giờ rưỡi tối, cha mẹ Lê đều vào phòng ngủ theo thói quen.
Hạ Diệc Sơ và Tần Qua cũng không có gì nhiều để trao đổi, chúc nhau ngủ ngon rồi trở về phòng mình.