******************
Kỳ thật, kế hoạch của Phó Diệc Sinh và Vương Dũng là bắt sống Quân Ngôn Dục hoặc giết chết. Cho nên, bây giờ Quân Ngôn Dục không rõ sống chết giống như một quả bom không biết sẽ nổ lúc nào.
Phó Diệc Sinh đêm nay đi vào phủ Thừa tướng chính là muốn thương lượng khi nào động thủ, lúc này không làm, thì khi nào làm? Chả lẽ đợi đến lúc Quân Ngôn Dục trở về, nhất định sẽ xử trảm cả hai người bọn họ.
Vương Dũng cũng biết mình đã leo lên lưng cọp, khó mà xuống được, liền tận tâm cùng Phó Diệc Sinh mưu sự.
Ai ngờ, Phó Diệc Sinh vừa đi, sáng hôm sau, nha hoàn đã vội bẩm báo không thấy Vương Yên Nhiên đâu.
Ổ chăn lạnh lẽo, hẳn là người đã rời đi từ sớm, phòng ốc lại gọn gàng sạch sẽ, không có dấu vết giãy giụa hay đánh nhau.
Hạ nhân tìm khắp phủ cũng không Vương Yên Nhiên, ngay cả thị vệ cũng không thấy Vương Yên Nhiên ra ngoài, đám ám vệ mặt mũi mờ mịt không trả lời được bị Vương Dũng tức tối đến dậm chân đá cho một cái.
Vương Yên Nhiên mất tích ngay lúc Phó Diệc Sinh và hắn mưu đồ bí mật khởi binh bức vua thoái vị, rõ ràng đã có người biết kế hoạch của bọn họ.
Vương Dũng nghĩ thông suốt điểm này, trên người mồ hôi lạnh chảy ròng, cho người đi mời Phó Diệc Sinh quay lại.
Phó Diệc Sinh vừa về đến phủ đệ của mình, lập tức nhận được tin, phải quay lại phủ Thừa tướng ngay.
Trong thư phòng, sau khi cho hạ nhân lui hết, Vương Dũng mới báo cho Phó Diệc Sinh biết chuyện con gái mất tích.
"Yên Nhiên mất tích?" Phó Diệc Sinh nghe xong, thần sắc ngưng trọng.
"Phải, đối phương chỉ sợ là lai lịch không nhỏ."
Vương Dũng gật gật đầu, nhìn vẻ mặt lo lắng nhưng không nao núng của Phó Diệc Sinh, cảm thấy vừa lòng, kể lại đầu đuôi cho Phó Diệc Sinh nghe.
"Sáng nay, bọn nha hoàn phát hiện không biết nó đã mất tích bao lâu. Lính gác trong ngoài và ám vệ đều không thấy nó ra khỏi nhà. E là đối phương đã có dự mưu từ trước."
Phó Diệc Sinh suy tư một lát, đáy mắt xẹt qua một mạt ám quang, ngay sau đó ngẩng đầu nói với Vương Dũng:
"Ta nghĩ ta biết là ai, chúng ta cứ đựa theo kế hoạch cũ mà tiến hành, Yên Nhiên bên kia, ta sẽ tự mình điều tra một phen."
Vương Dũng an tâm một chút, nghĩ đến đối phương có thể ở nhà mình xuất quỷ nhập thần, trộm đi Vương Yên Nhiên hoàn hảo như thế, đáy lòng mới buông xuống lại nhấc lên.
"Không biết người kia mang Yên Nhiên đi là ai?"
"Người ấy Vương đại nhân cũng biết." Phó Diệc Sinh cười cười, "Chính là Nhật An công chúa."
"Nhật An công chúa? Tại sao? Nàng rõ ràng......" Chỉ là một công chúa ngang ngược a.
Vương Dũng mở to hai mắt, đối với Nhật An công chúa, ký ức của hắn dừng lại ở việc Nhật An hoành hành ngang ngược, tính cách kiêu ngạo, hành sự không có điểm dừng...
Tóm lại, trong lòng Vương Dũng, Quân Nhật An chỉ là một công chúa bị Quân Ngôn Dục sủng hư mà thôi.
Hắn thật không dám tin tưởng, một công chúa như vậy, có thể thần không biết quỷ không hay bắt cóc con gái mình.
Phó Diệc Sinh nhìn thần sắc Vương Dũng, biết hắn đang nghĩ gì, nhưng tính toán không giải thích gì.
"Ta vào cung tìm hiểu liền biết."
Nói xong, Phó Diệc Sinh cáo từ ra về.
Rời phủ Thừa tướng, Phó Diệc Sinh nghĩ nghĩ, trở về phủ đệ của mình, mà lên xe ngựa hướng về hoàng cung.
Hạ Diệc Sơ ngồi một mình ở đình hóng gió, trong mắt xuất hiện thân ảnh một cẩm y nhân. Người nọ đến gầ, chính là Phó Diệc Sinh. Hạ Diệc Sơ câu môi, ý cười lạnh băng.
Hạ Diệc Sơ sớm đã dự đoán được Phó Diệc Sinh sẽ đến, cho nên nàng cố ý ngồi đây chờ hắn.
"Ti chức tham kiến Nhật An công chúa."
Phó Diệc Sinh không nhanh không chậm, đứng trước mặt Hạ Diệc Sơ, khom lưng hành lễ.
"Phó đại nhân xin đứng lên."
Hạ Diệc Sơ quét mắt qua một lượt:
"Không biết phó đại nhân hôm nay sao lại tiến cung, không bằng bồi bản công chúa uống một chén đi?"
"Công chúa, Ti chức liền cảm tạ công chúa." Phó Diệc Sinh ngẩng đầu nhìn nàng, đáy mắt cảm xúc quay cuồng, như tiếc nuối, như hối hận, như áy náy.
Nói xong lời này, hắn ngồi ngồi xuống ghế đá bên cạnh.
Hạ Diệc Sơ giơ tay, tự mình rót cho hắn một chén trà nóng.
Hai người yên lặng ngồi bên trong đình hóng gió, ai nấy đều không nói chuyện.
Phó Diệc Sinh quay đầu nhìn phong cảnh ngoài đình hóng gió, cảm thụ từng làn gió nhẹ mớn trớn khuôn mặt. Hạ Diệc Sơ trầm mặc càng lâu, trong lòng Phó Diệc Sinh khiếp sợ cùng ngưng trọng lại càng lớn.
Trước đây, khi Hạ Diệc Sơ cố ý tiếp xúc Phó Diệc Sinh, vẫn luôn dùng tính cách của nguyên chủ để nói chuyện. Cho nên, trong lòng Phó Diệc Sinh, Hạ Diệc Sơ vẫn luôn là một thiếu nữ đơn thuần, không biết thế sự.
Ngay cả khi ở thiên lao, đem chân tướng sự việc ra uy hiếp nàng, Phó Diệc Sinh cũng không hề sợ hãi.
Nhưng hiện giờ, nhìn người ngồi ngay ngắn đối diện, Phó Diệc Sinh cảm thấy mình đã nhìn lầm nàng.
Phó Diệc Sinh biết sớm muộn đều phải thỏa hiệp, dứt khoát hỏi:
"Vương Yên Nhiên ở chỗ muội?"
==================================