Mục lục
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu kỳ ba tháng ? Phong Vân đã hiểu được.

Mộc Hoàng đã từng nói qua với, công pháp của hắn sau ba tháng sẽ là thời điểm biến đổi.

Mà hiện tại, thời gian ba tháng đã đến .

Phong Vân liền nhíu mày.Nếu là ngày xưa, nàng nghe những lời này khẳng định sẽ cao hứng vô cùng.

Nhưng mà hiện tại, khi đã duệ biến để sang cấp bậc linh hoàng, nàng liền hiểu được công lực hoặc là phục hồi lại như cũ hoặc là tăng thêm nhiều,đến thời điểm quan trọng vạn phần không được quấy rầy cùng bị ảnh hưởng bởi bất kỳ việc gì,nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma , nguy hiểm vạn phần.

“Chúng ta không đi nữa, ở tại nơi này.” Phong Vân lập tức quyết định.

Ở lại học viện Lai Nhân này có hiệu trưởng Mạc Nhan cùng các linh vương phòng hộ , xét hoàn cảnh của Mộc Hoàng lúc này mà nói, hẳn là tốt nhất.

“Không.” Mộc Hoàng chậm rãi ngẩng đầu, trong ánh mắt sâu thẳm chợt lóe hồng quang, sau đó lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Linh lực của hắn đã bắt đầu dao động .

Những thế lực đối đầu với hắn, cũng sẽ nhanh chóng tìm đến đây.

Phong Vân theo ánh mắt Mộc Hoàng nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Phương xa vô sự vẫn yên bình, bất quá cũng chỉ là sự bình yên trước cơn bão lớn.

Phong Vân hiểu được ,những kẻ đối đầu với Mộc Hoàng, đám người Mạc Nhan tuyệt đối không phải là đối thủ, nếu ở đây sẽ chỉ liên lụy đến bọn họ mà thôi, không có một chút tác dụng nào.

Đồng thời có khả năng còn gia tăng gánh nặng cho nàng.

“Chúng ta hiện tại đi trước.” Nếu như vậy, biện pháp duy nhất chỉ còn cách là rời đi.

“Các ngươi nói cái gì vậy?” Đám người Mạc Nhan đứng một bên thấy Phong Vân cùng Mộc Hoàng tự ý quyết định, quát lớn .

“Không có gì, chúng ta đi trước .” Phong Vân sắc mặt bình tĩnh, cười cười hướng hiệu trưởng Mạc Nhan cùng Lâm Quỳnh nói lời cáo biệt.Sau đó mang theo Mộc Hoàng cùng hoàng kim sư tử, biến mất nhanh chóng ngay trước mặt mọi người.

Mạc Nhan nhìn Phong Vân cùng Mộc Hoàng đã đi xa, nhíu nhíu mày:“ Không hiểu tại sao ta lại cảm giác được trên người Mộc Mộc đột nhiên có một cỗ lực lượng vô cùng lớn ?”

“Hiệu trưởng, cảm giác của người sai lầm rồi, như thế nào chúng ta lại không cảm giác được?” Phong Dương lên tiếng.

Lâm Quỳnh, Dương Vụ, cũng hồ nghi nhìn hắn.

Chẳng lẽ cảm giác của hắn thật sự sai lầm rồi ư? Mạc Nhan bóp bóp đầu.

Quên đi, vẫn là không nghĩ ra ,lực lượng kia làm hắn cảm thấy run rẩy cùng phủ phục,có thể làm cho linh vương cấp tám phủ phục dưới chân, trình độ linh lực này……

Khẳng định là do hắn đã nghĩ quá nhiều .

Gió thổi nhẹ, bầu trời trong xanh.

Học viện Lai Nhân có biên cảnh gần với rừng rậm ma thú vì thế Phong Vân cùng hoàng kim sư tử mang theo Mộc Hoàng đi mất nửa ngày là có thể ra khỏi học viện Lai Nhân .Vách núi màu trắng nơi Lưu Vân Báo ở sớm đã không thấy , chỉ còn sơn động trống không cùng núi đá.

“Lấy núi đá làm chỗ dựa,bùa chú làm tiểu trận phòng hộ.” Mộc Hoàng khoanh chân ngồi trên vách núi , nhắm mắt hướng Phong Vân chỉ điểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK