Một lời vừa dứt, trên mặt Mộc Hoàng hiện lên vẻ tươi cười hiểm ác, hắn nhàn nhạt nói một câu, “Tiểu Thực, Tiểu Hoàng Kim…”
Lời vừa nói ra, sư tử Hoàng Kim lập tức nhảy vọt lên rồi lớn tiếng nói, “Ta phải đi dung hợp sức mạnh. Đi trước một bước nhé!” Dứt lời, nó chạy vọt ra khỏi tẩm cung.
Còn Tiểu Thực thì một câu chưa nói đã lao thẳng từ trên người Phong Vân xuống, nó ve vẩy cành lá chạy biến ra ngoài.
Mộc Hoàng rất đáng sợ, bọn chúng tốt nhất không nên chọc vào!
Sắc trời vẫn còn sáng, ráng chiều le lói ở đường chân trời bắt đầu phát huy mị lực.
“Này này, Mộc Hoàng… Ơ…” Tiếng kêu của Phong Vân trở nên vô cùng ám muội trước sự áp đảo của Mộc Hoàng.
Mà trong nháy mắt khi đang áp đảo Phong Vân, trong đầu Mộc Hoàng chợt hiện lên một tia nghi hoặc. Rõ ràng hắn còn muốn hỏi Phong Vân về chuyện gì đó mà lúc này không hiểu sao không thể nhớ nổi. Thôi bỏ qua, dạy dỗ Phong Vân trước đã!
Cửa tẩm cung đóng chặt, bên trong không ngừng truyền ra những âm thanh a ư làm cho sắc mặt cả đám người cấp cao Nam Viên hết xanh lại trắng, trông cả bọn tựa như đã biến thành một đám tắc kè hoa. Không một ai dám xông vào. Người nào người nấy ăn mặc lòe loẹt cứ lượn qua lượn lại khiến người nhìn cũng chóng cả mặt.
“Ha ha, xem sắc mặt bọn họ kìa, thú vị quá!” Á Lê vẫn đứng sừng sững trên cao xem náo nhiệt thấy vậy thì không nhịn được cười.
“Ta mà có một vị vua như vậy thì có lẽ suốt ngày nổi giận mất. Có lẽ ta sẽ khó sống lắm đây.” Hỏa Phượng hít một hơi thật sâu rồi thở dài.