Nhưng mắng thì mắng, oán thì oán, Phong Vân vẫn hít sâu một hơi, nàng buông lỏng hai tay đang siết chặt ra, màu xanh đậm của linh lực quanh người trong nháy mắt trở nên rực rỡ hơn. Tới cũng đã tới rồi, nếu không thể đoạt lại được sức mạnh cho sư tử Hoàng Kim, hôm nay nàng đã không đến đây để…
Liều mạng, con bà nó!
Linh lực tạo ra một luồng sáng chói mắt. Trong chớp mắt, linh lực màu xanh đậm giống như một dải ngân hà cứ liên tục quanh quẩn bên người Phong Vân, nó không còn là tia sáng bức người mọi khi nữa mà là một luồng sáng vô cùng lắng đọng và êm dịu. Linh lực của Phong Vân vốn chỉ đạt bậc linh hoàng cấp ba bốn bỗng chốc trở nên cực kỳ mạnh mẽ. Khí tức tỏa ra từ người nàng trong nháy mắt đã thăng lên mấy cấp bậc.
Cùng lúc này, sư tử Hoàng Kim đặt móng vuốt của nó sau lưng Phong Vân và rót thẳng sức mạnh cường đại vào bên trong cơ thể của nàng, hai bên cùng liên thủ phá vỡ không gian.
Linh lực tăng lên, mưa bụi lất phất rơi xuống. Trong nháy mắt, bậc thang dẫn lên tầng thứ tư của bảo tháp hiện ra trước mắt Phong Vân và sư tử Hoàng Kim.
“Đi!” Phong Vân chợt quát một tiếng rồi cùng sư tử Hoàng Kim lao nhanh như chớp tiến lên phía trước.
Cùng với lúc Phong Vân và sư tử Hoàng Kim lao lên tầng thứ tư, tầng thứ tư của Càn Khôn Thiên Hợp Tháp lập tức sáng đèn.
“Tầng thứ tư? Trời ạ…”
“Trời ơi, lại tiến vào tầng thứ tư rồi…”
Vẻ mặt của đám người đứng bên ngoài tháp vẫn hưng phấn chăm chú dõi theo lúc này đã trở nên khiếp sợ và nghiêm nghị. Một đám trân trối nhìn Càn Khôn Thiên Hợp Tháp, nhìn Phong Vân đang ở bên trong.