Hứng thú? Hứng thú cũng không được, Phong Vân là của hắn!
Giữa những tiếng cười nói ồn ào, Phượng Vũ Phi bị lời nói xem thường của Phong Vân làm cho đỏ mặt. Ý nàng ta không phải như vậy, nàng ta chỉ muốn hỏi…
“Cô muốn hỏi có biện pháp nào có thể diệt trừ kẻ địch một cách lặng im không tiếng động phải không?” Phong Vân thấy vẻ chần chừ của Phượng Vũ Phi thì chắp tay sau lưng rồi chậm rãi hỏi.
Phượng Vũ Phi nghe Phong Vân nói thế thì mặt mày khẽ biến đổi, nàng ta lập tức cười nói, “Đúng.” Thần khí trong tay Phong Vân rất lợi hại, nếu hắn đã hỏi như vậy thì có lẽ hắn có…
Hai người vừa nói với nhau được đôi câu thì những lời đó đã lọt vào tai người dân Nam Viên xung quanh, ai nấy đều sáng mắt lên, cái này hấp dẫn, hấp dẫn đây!
Phong Vân chậm rãi phẩy vạt áo một cái, coi như không phát hiện ra ánh mắt nóng bỏng của mọi người xung quanh. Nàng thản nhiên nói một câu, “Việc này cũng chẳng có gì khó.”
Lời nói vừa dứt, Phong Vân đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Hoàng của nàng đang đứng trên đài cao rồi chậm rãi hỏi, “Đế quân có đồng ý để ta sử dụng cung Phỉ Thúy này một chút không?”
Lời nói khinh mạn tạo thành một đường xuyên thấu cả đấu trường và bắn vào tai Mộc Hoàng.
Trong nháy mắt, mọi con mắt đều đổ dồn về phía Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng mặt nhăn mày nhó nhìn chằm chằm về phía Phong Vân như muốn hỏi nàng lại muốn chơi đùa cái gì thế nhưng miệng thì trầm giọng trả lời, “Được.”
Phong Vân nghe thấy thế liền hạ ánh mắt rồi cong môi cười. Nàng phất phất tay với đám người Á Phi vẫn im lặng từ nãy đến giờ.
Diệp Lan lập tức vung tay lên, những khối sắt màu trắng đột nhiên xuất hiện rồi vọt tới bên người đám dân chúng Nam Viên đang ngồi xung quanh khán đài.
“Các người có thể tùy ý đặt vào bất cứ vị trí nào trong cung Phỉ Thúy, tránh không được đặt lên người hoặc giữ lại trong tay mình.” Hỏa Phượng đồng thời mở miệng nói.
Một trăm lẻ tám tia sáng rơi vào trong tay một trăm lẻ tám người dân. Những người này nghe thấy nói thế thì lập tức không chút do dự cầm lấy khối sắt trong tay. Bọn họ nhìn nó như thể đang nhìn một miếng đậu phụ khô rồi tiện tay đặt luôn vào tường đá hoặc đặt lên ghế ngồi.
Ngay khi các khối sắt được đặt xuống, Tiểu Thực đi theo Phong Vân liền lộ ra cái đầu rồi hướng ra xung quanh đấu trường và thổi một hơi, một sợi dây mây màu xanh biếc trông như sợi chỉ lập tức xâu chuỗi các khối sắt lại với nhau.
“Những người có cấp bậc linh tông cấp tám trở lên có thể lựa chọn ở lại để nếm thử, những người có cấp bậc thấp hơn cấp này nếu không muốn chết thì theo ta đi ra ngoài.” Lâm Quỳnh vừa dứt lời liền tiên phong đi ra khỏi đấu trường.
Phong Vân cũng lập tức xoay người đi ra ngoài.
Phượng Vũ Phi thấy vậy liền lập tức đuổi theo.
Khi Phong Vân rời khỏi, mọi người cũng lập tức trật tự ngay ngắn lần lượt rời khỏi đấu trường.
“Cái gì vậy?” Phượng Vũ Náo ngồi trên đài cao nhíu mày thắc mắc, mấy miếng sắt mỏng kia thoạt nhìn thì chẳng thấy có năng lực gì, một chút linh lực trên chúng cũng không có, vậy nó có ích lợi gì?
“Ta thử xem.” Ngàn Dạ Cách ngồi im bất động. Hắn quả thực muốn thử xem thứ này rốt cuộc có uy lực gì.
Phượng Vũ Náo thấy vậy liền gật gật đầu, hắn cũng muốn xem kết cục thế nào.
Còn Mộc Hoàng vẫn trầm mặc đột nhiên đứng dậy rồi di chuyển về phía bên ngoài đấu trường theo hướng Phong Vân vừa mới rời khỏi. Lần này hắn tuyệt đối sẽ không để nàng chạy thoát.
Một lát sau, bên trong đấu trường chỉ còn lại các cao thủ Nam Viên có cấp bậc linh tông cấp tám trở lên và hai vị đế quân, đếm đi đếm lại cũng chỉ khoảng mấy chục người mà thôi.
Những người còn lại đều nhanh chóng rời khỏi và quây thành vòng tròn bên ngoài đấu trường thi đấu.
“Hách Liên huynh, những người cần rời đi đều đã rời đi rồi.” Mộ Dung Tỉnh vẫn theo sát Phong Vân liền nhắc một câu.
Phong Vân nghe hắn nói thế liền ngẩng đầu nhìn lên trời.
“Chắc chắn sẽ rất kinh thiên động địa.” Phong Ma Thiên cũng bám sát theo Phong Vân một tấc không rời.
Phong Vân giơ tay xua đám bụi trước mặt, kinh thiên động địa ư, có lẽ thế.
“Phong Vân, ta mỏi mắt mong chờ.” Phượng Vũ Phi lúc này cũng đang đi bên cạnh Phong Vân, trong mắt nàng ta chỉ còn hình bóng của Phong Vân.
Phong Vân thấy vậy thì cười nhẹ nhưng cũng không quay đầu lại. Nàng búng tay đánh tách một cái giữa không trung
Ngay khi tiếng búng tay vừa vang lên, trong đấu trường thi đấu liền xuất hiện một tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang rền.
Sương khói trong nháy mắt dâng lên đầy trời, một ngọn lửa dữ dội hừng hựng bùng lên, những cột bão táp linh lực vừa rồi còn không có nhưng giờ đang chen chúc phát ra từ bên trong đấu trường.
“Rầm.” Chỉ trong nháy mắt, lồng phòng hộ thuộc linh tông cấp tám bao phủ lấy đấu trường thi đấu bị ầm ầm xé rách giống như một tờ giấy. Sóng nhiệt cùng linh lực từ nơi đó rít gào xông ra và mang theo một ngọn lửa cuồn cuộn động trời.
“Trời ơi…” Những người sơ tán đang đứng xung quanh bên ngoài đấu trường đều đồng loạt trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mặt.
Đó chính là lồng phòng hộ do linh tông cấp tám làm ra đó!
Năm đó, khi mười mấy vị có cấp bậc linh tông cấp bảy liên tục oanh tạc mà đấu trường này chẳng hư hao chút nào, hiện giờ nó lại bị san phẳng một cách nhẹ nhàng như vậy…
“Vù vù…” Đúng lúc đó thì xuất hiện một luồng sức mạnh dũng mãnh từ trong khoảng không lao ra, ngồi bên trong chính là hơn chục vị linh tông cấp tám, một đám đều có vẻ mặt khiếp sợ và xám như tro từ trong đám khói cuồn cuộn vọt ra rồi đứng sừng sững bên ngoài đấu trường.
Việc này…
Bọn họ đứng sừng sững nhìn đấu trường thi đấu mấy ngàn năm tuổi đã bị san phẳng thành bình địa. Mà sức mạnh kia quả thực rất hung hãn, nếu bọn họ không có linh lực cao cường thì suýt chút nữa cả đám đã tan thành tro bụi rồi.
“Sức mạnh đáng sợ quá, rốt cuộc đó là cái gì vậy?” PhượngVũ Náo đứng giữa không trung nhìn ngọn lửa đang cuồn cuộn phía dưới, hắn khiếp sợ mở miệng hỏi. Rõ ràng những thứ đó chẳng có linh lực gì cả, sao đột nhiên nó lại phát nổ, việc này…
Ngàn Dạ Cách không mở miệng trả lời, sắc mặt lần đầu tiên biến đổi.
Phát nổ lặng yên không một tiếng động khiến kẻ khác khó lòng phòng bị, lực phá hoại lại cực kỳ mạnh mẽ…
Nếu Phong Vân không cảnh tỉnh trước thì ba mươi vạn người chắc chắn đã nổ tan xác pháo. Thứ này không chỉ có tác dụng trong quân đội như thần khí hồi trước, nếu nó rơi vào tay Nam Viên thì có thể uy hiếp được cả trời xanh.
Hách Liên Phong Vân này quả đúng là người cần phải coi trọng.
Mộc Hoàng đứng sừng sững trên không trung khẽ cau mày lại, bàn tay bắt đầu vuốt trong không gian phía trên đấu trường thể thao. Một luồng linh lực màu xanh da trời lập tức bao phủ cả đấu trường và ôm lấy sức mạnh cuồng mãnh đang gào rít bên trong đó.
Phong Vân đã tạo ra thứ gì vậy?
Hắn không biết đây chính là sở trường của nàng.
Bom, bom hẹn giờ.
Đây là quả bom do Ải nhân tộc tỉ mỉ tạo ra bằng cách phối hợp thời gian và nhiệt độ để đặt chế độ hẹn giờ cho bom.
Sau khi Mộc Hoàng ra tay ngăn chặn luồng sức mạnh như bão táp đang cuồn cuộn bên trong đấu trường, Á Phi liền chậm rãi phi lên trên không rồi đứng sừng sững giữa khoảng không phía trên đấu trường. Hắn từ từ vươn tay ra bổ sung thêm sức mạnh vào bức tường linh lực của Mộc Hoàng. Một luồng linh lực hồi sinh nhanh chóng chụp xuống ngọn lửa. Như hỏa gặp băng, ngọn lửa mãnh liệt trong nháy mắt đã bị dập tắt. Bụi bặm tung bay trong không khí bắt đầu rơi xuống đất làm hiện ra bên trong đấu trường thể thao trông như phế tích. Những cao thủ Nam Viên xung quanh thấy thế đều mở to mắt nhìn Á Phi.
Đây chính là sức mạnh của tinh linh đã rời bỏ vùng trung du đây mà.
Đấu trường thể thao đã biến thành phế tích khi bị tác động bởi linh lực của Á Phi liền bắt đầu khôi phục lại diện mạo ban đầu.
“Trời ạ!” Người dân Nam Viên thấy thế thì khó tin hô lên.
Phá đi rồi phục hồi lại, chuyện này hoàn toàn không thể tưởng tượng được, Di tộc thượng cổ rốt cuộc còn lợi hại đến mức nào nữa? Vừa rồi bọn họ có thể phá hỏng trong nháy mắt, giờ trong một khắc lại khiến mọi thứ phục hồi như ban đầu, người kia lại chỉ là một tùy tùng, chuyện này…
Lúc này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Phong Vân, biểu hiện trong mắt bọn họ không thể dùng từ hưng phấn và kính ngưỡng để hình dung.
Đó như thể là ánh mắt khi nhìn thấy thần linh.
“Phong Vân, ngươi quả thực làm ta rất kinh ngạc, ta…” Vẻ mặt Phượng Vũ Phi lúc này đang kinh ngạc và vui sướng đến ửng đỏ, ánh mắt nàng ta nhìn về phía Phong Vân cơ hồ muốn rớt nước mắt.
Phong Vân mỉm cười đầy tà khí và mị hoặc, “Chỉ là trò xiếc nho nhỏ mà thôi, Đế nữ…”
“Di tộc thượng cổ quả nhiên có năng lực, hôm nay ngươi phải cùng bản quân nói chuyện một phen!” Phong Vân chưa nói hết câu thì cánh tay đã bị kéo căng ra, bàn tay Mộc Hoàng đã nắm chặt lấy cổ tay nàng. Lúc này, ánh mắt hắn nhìn về phía nàng hiện rõ vẻ đằng đằng sát khí.