Mặc đế vẫn khoanh chân ngồi như cũ. Khi thấy vậy, hắn ngẩng đầu liếc nhìn Phong Vân rồi cất giọng trầm thấp như vọng đến từ một nơi xa, “Dựa vào cái gì?”
Trong sơn động này, mọi thứ đều thuộc địa bàn của hắn. Những lời nói của Phong Vân và Á Phi, còn có đoạn đối thoại bên trong thủy kính, hắn đều nghe rõ hết, mặc dù không được tận mắt chứng kiến nhưng cũng đoán được tám chín phần sự việc.
Phong Vân quỳ xuống trước mặt hắn có ý gì hắn cũng hiểu được, có điều, hắn thực sự muốn xem xem nàng dựa vào cái gì để thuyết phục hắn dạy nàng.
“Không dựa vào cái gì cả. Chỉ cần ông đồng ý dạy ta, sau khi thành công, ta sẽ đưa Li Á tới trước mặt ông.” Lời nói của Phong Vân đã trở nên khàn đặc nhưng lại nặng tựa ngàn cân.
“Ngươi nói cái gì?” Một câu thản nhiên như không này lại làm cho cả thân hình Mặc đế nhoáng lên một cái. Hắn muốn đứng lên nhưng lại bị xiềng xích kéo xuống.
Gương mặt đã trở nên ửng đỏ, đó là vì kích động.
Li Á là người hắn yêu thương nhất mà cũng là nỗi đau lớn nhất của hắn, hắn và nàng chỉ gần trong gang tấc mà lại biển trời cách mặt, thực hối hận vô cùng.
“Lá gan của ngươi đúng là không nhỏ đâu!” Ngay khi Mặc đế vừa cất tiếng, Li Giang vốn vẫn truy đuổi theo từ phía trên liền hừ lạnh một tiếng. Hắn xuất hiện từ hư vô rồi quát một tiếng trên đỉnh đầu của Phong Vân.