Tốc độ của quả cầu lửa cơ hồ đã nhanh tới cực hạn.
Cùng lúc đó, năm ngón tay của mỹ nhân ngư mặt sẹo lại vung lên.
Một ngọn lửa đỏ rực lập tức xuất hiện từ trên không trung và lao thẳng xuống phía dưới luyện ngục như sắp đốt cháy Tiểu Thực khổng lồ.
Hỏa linh chi lực, đó là một loại lửa tự nhiên của trời đất.
“Ba Ngân*, Ba Ngân, đánh chết nó đi…”
(*Ba Ngân: Nghĩa là “Vết sẹo”, cũng là tên của mỹ nhân ngư mặt sẹo luôn.)
“Ối, ánh lửa chói mắt quá…”
Đám tù nhân đều thấy chỉ trong chốc lát nữa thôi Tiểu Thực sẽ bị thiêu cháy trong ngọn lửa của mỹ nhân ngư mặt sẹo, toàn bộ thân thể của nó sẽ bị thiêu cháy hết, thì càng thêm điên cuồng hưng phấn hướng về phía mỹ nhân ngư mặt sẹo kia mà kêu gào.
“Ầm…” Khối cầu lửa nóng bỏng như mặt trời trong chớp mắt nện xuống người Tiểu Thực. Hình ảnh bông hoa trên đầu Tiểu Thực trong nháy mắt bị đốt thành không khí lọt vào tầm mắt của mọi người.
“Hay…” Khi thấy vậy, đám tù nhân xung quanh lập tức điên cuồng khen hay.
Nhưng mà, tiếng trầm trồ khen ngợi vừa mới được thốt ra thì ở đằng sau mỹ nhân ngư mặt sẹo, Tiểu Thực đã vô cùng huyên hoang đâm cành lá chui lên từ dưới đất.
“Hừ, chút tài mọn mà thôi!” Tiểu Thực hừ lạnh một tiếng.
Tiểu Thực nó là cái loại gì chứ? Nó là loài thực vật cường đại nhất. Chỉ cần còn một hạt bụi là nó vẫn có thể sống sót trở lại. Đấy là còn chưa nói tới hiện giờ thân thể của nó đã to lớn như vậy.
Giữa ngọn lửa hừng hực, Tiểu Thực kiêu ngạo đong đưa nụ hoa. Một luồng linh lực xanh biếc dũng mãnh ầm ầm thoát ra từ đám cành lá của nó và tràn khắp bốn phương tám hướng của luyện ngục.
Ánh sáng xanh trong suốt và còn lạnh lẽo hơn cả băng tuyết.
Trong phút chốc, ngọn lửa của mỹ nhân ngư mặt sẹo đã bị linh lực băng hàn của Tiểu Thực dập tắt.
“Sao nó học được cái này?” Li Giang vẫn đứng theo dõi ở phía trên khi thấy vậy liền trừng mắt nhìn về phía Tiểu Thực và trầm giọng hỏi.