Đối với nam nhân, tình cảm và sự tin tưởng chính là điều quan trọng nhất, còn tài năng thì có hay không có lẽ cũng chỉ là nhất thời.
Nàng muốn cho hắn biết hắn làm thế khiến nàng thực sự tức giận, hậu quả thực sự nghiêm trọng, nếu không làm vậy thì hắn sẽ trưng ra vẻ mặt hợp lý hợp tình khiến người ta tức chết. Nếu đã vậy thì không bằng nàng xuống tay làm cho hắn tức chết trước.
Nhưng mà điều quan trọng hơn là lần tỷ thí thứ hai nàng phải làm gì, nếu không nắm được hắn trong lòng bàn tay thì nàng quả thực không thể cùng Mộc Hoàng tới Đế cung Nam Viên.
“Làm thế nào mà các ngươi tìm được tiểu trấn này? Rất hẻo lánh!” Phất tay bỏ qua vấn đề kia, Phong Vân nhìn quanh một lượt. Tiểu trấn này quả thực rất vắng vẻ đìu hiu, từ cổng đến sân đình đều chẳng có lấy một bóng người. Bọn Á Phi vốn không quen thuộc với địa hình nơi đây, không biết làm thế nào mà bọn họ tìm được chỗ này. Hơn nữa, tay nghề của bọn họ quả thực rất tốt, chỉ trong vòng một ngày mà cũng đủ để làm được hồng y đại pháo cho nàng, đám tinh linh này quả thực rất nhanh nhẹn nhạy bén.
“Chúng ta có cách của chúng ta.” Á Phi thản nhiên ném lại một câu rồi không nói gì nữa.
Phong Vân thấy vậy cũng không hỏi nhiều, nàng cao giọng nói, “Ta phải làm một vài thứ cho cuộc so tài thứ hai, ta cần chỉnh sửa một chút, cần nửa ngày…”
“Được!” Á Phi không do dự khẳng định luôn.
Phong Vân thấy vậy thì hơi nhíu mày lại, Á Phi cứ thế mà khẳng định một câu, việc này…
“Tiểu tinh linh, các ngươi mau đến đây!”
Giữa sự kinh ngạc của Phong Vân, một âm thanh thanh thúy vang lên, từ giữa cánh cửa nho nhỏ trong tiểu trấn bỗng xuất hiện một người đang vẫy tay với Á Phi.
Nghe thấy tiếng động, Phong Vân nhanh chóng nhìn lại thì mắt lập tức trợn tròn. Nam nhân vừa xuất hiện trước mắt nàng nhìn qua thì hẳn là khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, cả người béo tròn, chiều cao khoảng năm mươi thước, mà năm mươi thước thì mới đến đùi Phong Vân. Trong tay hắn lúc này đang vác một thanh đại thiết chùy, đại thiết chùy này phải dài hơn một thước, nhìn hắn vác đại thiết chùy trông rất quỷ dị.
Người này…