Thế nhưng hiện giờ… Con mẹ nó…
“Tìm người ngay cho ta…” Giọng nói âm trầm mà tràn ngập sự lo lắng lập tức vang lên trong bóng đêm. Lúc này, Thiếu chủ hắc ám cũng không ngoảnh lại nhìn bọn Mộc Hoàng mà chỉ hung hăng ném đóa hoa bỉ ngạn về phía họ rồi xoay người biến mất trong bóng đêm.
Tìm ra Phong Vân mới là chuyện quan trọng nhất lúc này. Mặt khác, tam đại đế hoàng quốc cũng không thể chạy đi đâu được, lúc nào thuận tiện hắn tính sổ với bọn họ cũng được.
“Vâng!”
Bóng đêm u ám tỏa ra cái lạnh vô cùng. Linh lực nổ mạnh làm cả Đế cung Nam Viên sáng bừng lên như ban ngày. Mộc Hoàng, Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo hoàn toàn bị bao vây ở bên trong.
Tại Đế cung Nam Viên, khí tức đều trở nên hỗn loạn, mọi thứ vô cùng hỗn độn.
Ở một nơi khác, Phong Vân không hề biết Nam Viên đang lâm vào cảnh gió nổi mây phun.
Huyễn Hải mê uyên chính là nơi sâu nhất, rộng lớn nhất và nguy hiểm nhất của Huyễn Hải. Nơi đó chính là cấm địa của tất cả các bộ tộc dưới đáy biển.
Phong Vân hùng hổ dẫn một đám ác đồ bôn ba ngàn dặm đi thẳng tới Huyễn Hải mê uyên.
“Ai? Nơi này là cấm địa, không được phép đi vào!” Cách bên ngoài Huyễn Hải mê uyên khoảng nghìn dặm, một người của tộc mỹ nhân ngư đứng ra ngăn cản Phong Vân.
Phong Vân không nói lời nào mà chỉ ném lệnh bài của Li Giang ra trước mặt mỹ nhân ngư kia.
Mỹ nhân ngư canh giữ vừa thấy lệnh bài liền lập tức lui ra nhường đường cho Phong Vân.
Huyễn Hải mê uyên này, nếu không được sự cho phép của tộc mỹ nhân ngư thì không ai được phép xâm nhập.
Gió biển nhộn nhạo, rõ ràng là đang ở dưới đáy biển sâu nên không thể nào có gió được, ấy vậy mà lúc vừa tiến vào phạm vi nghìn dặm của Huyễn Hải mê uyên, những luồng gió biển lạnh lẽo lập tức dữ dội ào ào đánh thẳng về phía mọi người.
“Ai ya, lão tử đã nghe nói về Huyễn Hải mê uyên này từ lâu rồi mà chưa tới đây một lần nào, hôm nay lại được theo lão Đại nữ vương của chúng ta tới đây, thú vị quá!”