“Đúng là Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu*.” Mộc hoàng nhìn bản vẽ trong tay, lửa giận trong người tức khắc biến mất, lúc này trông hắn vô cùng cao hứng.
(*Đạp phá thiết hài vô mịch xứ, đắc lại toàn bất phí công phu: Nôn nóng tìm kiếm một thứ gì đó, mất bao nhiêu công sức cũng không thấy, nhưng trong lúc vô tình lại có được.)
“Rốt cuộc nó là thứ gì vậy?” Phong Vân thấy vậy liền ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Hoàng. Bản vẽ này rốt cuộc vẽ cái gì mà có thể khiến Mộc Hoàng cao hứng như thế?
Mộc Hoàng đang mở to hai mắt, khi nghe Phong Vân hỏi, hắn cúi đầu liếc nhìn nàng một cái rồi vẻ mặt hơi biến đổi. Hắn cuộn hai bản vẽ trong tay lại rồi một lần nữa nhét vào bên trong không gian của chiếc hoa tai Phong Vân đang đeo. Sau đó, hắn thâm trầm nói một câu, “Đến lúc đó nàng sẽ biết!”
Phong Vân nhất thời không nói được gì, Mộc Hoàng này…
“Giờ chúng ta bắt đầu tính sổ với nhau đã!” Nhìn Phong Vân ung dung thản nhiên nép trong lòng mình, Mộc Hoàng chớp mắt một cái, ánh mắt hắn trông vô cùng sắc nhọn, đúng là rất sắc nhọn.
“Chẳng phải chàng đã quên rồi sao?” Phong Vân kinh hãi hỏi.