Bầu trời thấm đẫm ráng chiều, ánh sáng vàng như vỏ cam bao phủ mặt đất, cảnh tượng trông vô cùng lộng lẫy tươi đẹp.
Trái ngược với sự ca ngợi và bình tĩnh của đám người Á Phi, người Nam Viên không được bình tĩnh như vậy. Tể tướng Ma Ha Cách đang bị bao vây ngay tại điện nghị sự của Đế cung.
“Các ngài vây lấy ta làm gì?” Ma Ha Cách không biết nói gì hơn khi nhìn thấy phần đông đám người thế gia quan lớn của Nam Viên đang đứng trước mặt.
“Tể tướng đại nhân, ngài nói việc này phải làm sao bây giờ…”
“Chúng ta đều muốn giữ Hách Liên Phong Vân lại, kể cả phải dùng thủ đoạn liều lĩnh cũng được. Nhưng mà thủ đoạn kiểu này thì tuyệt đối không được…”
“Trời ơi, sao ta không hề biết Đế quân của chúng ta lại thích đàn ông? Việc này không được, tuyệt đối không được…”
“Ma Ha Cách, rốt cuộc sao lại thế này? Ngài nói đi xem nào…”
Ma Ha Cách vừa mới mở miệng mà đám đại thần xung quanh đã nhao nhao cả lên. Tình hình này có lẽ có sức uy hiếp cũng ngang với Hồng y đại pháo của Phong Vân mất!
“Dừng dừng dừng!” Ma Ha Cách thấy vậy đành phải lập tức quát to để át đi tiếng ồn ào tranh cãi.
Mọi người im lặng trong chốc lát rồi lại lập tức muốn mở miệng.