Ở bên kia, Tiểu Thực và sư tử Hoàng Kim lại đang bị treo ngược trong sơn động. Hai tên này cứ không ngừng gào thét bên trong một quả cầu linh lực. Thế này coi như toàn thân bị mắt đui mũi điếc rồi còn gì. Phong Vân thì ở bên ngoài đánh nhau, còn bọn chúng thì bị Mặc đế trấn áp ở trong nay.
Nếu muốn mạnh mẽ thì phải trả giá!
Ngày thứ bảy, thứ tám, thứ chín…
Mười ngày liên tiếp, Phong Vân vẫn mặc gió mặc mưa đứng ở giữa khoảng sân kia.
Linh tông cấp năm, linh tông cấp sáu, linh tông cấp bảy…
Mỗi bước đi in xuống một dấu chân, mỗi giọt mồ hôi và máu tạo thành một phần sức mạnh.
Không có gì có thể nâng cao sức mạnh bản năng của con người bằng việc kề bên sống chết, đó là sự bùng nổ của tiền năng con người, dùng sinh tử để làm bùng nổ hết thảy mọi thứ có thể bùng nổ.
Điểm giới hạn, điểm giới hạn là gì? Điểm giới hạn là gì đây?
Không có! Chỉ cần không chết thì vĩnh viễn sẽ không thể rơi xuống đáy, vĩnh viễn có thể khiêu chiến với cực hạn của bản thân.
“Ầm…” Chớp kiếm vung lên, mưa máu đầy trời.
Phong Vân thở hổn hển, trong tay nắm một luồng ánh sáng màu đen. Trước mặt nàng là một mỹ nhân ngư bị nàng một đao chém chết, nhưng mà nàng cũng dồn hết toàn lực vào một kích này rồi, linh lực âm lãnh trong cơ thể nàng bắt đầu bị đẩy lùi. Sức mạnh cổ quái từng bị Li Giang đóng băng trong cơ thể nàng bắt đầu lan tràn. Mà ở trước mặt nàng lúc này còn hai tên phạm nhân nữa, bọn chúng đang đứng đối diện với nàng.
Sát khí hung tợn trên cơ thể một tên bắt đầu phất phới, lưỡi kiếm sắc bén dính đầy máu tanh phá không lao tới đâm về phía nàng.
“Ầm…” Né tránh không kịp,Phong Vân bị một luồng linh lực màu đỏ xuyên ngang qua đùi. Máu từ cơ thể nàng lập tức chảy xuống.
“Hôm nay ta thực muốn xem ngươi mạnh cỡ nào!” Tên này rõ ràng đã thấy vẻ dị thường của Phong Vân, hắn lập tức hưng phấn hung ác đánh về phía nàng.