Nghe xong lời này, Mộc Hoàng liền quay đầu liếc nhìn Ngàn Dạ Cách đang mỉm cười rạng rỡ rồi chợt nở nụ cười, “Đúng thế! Ngài rất biết tìm đến những nơi náo nhiệt.” Sớm không tới, muộn không tới, chỉ khi Đế quân Thiên Khung tới thì người này mới tới. Tâm ý của Ngàn Dạ Cách này thế nào chẳng lẽ hắn lại không biết.
Lời nói đầy hàm ý bên trong khiến Đế quân Thiên Khung khẽ nở nụ cười. Ngàn Dạ Cách cũng cười cười rồi nâng ly lên, trông hắn không có vẻ tỏ ra e ngại khi bị Mộc Hoàng nhắm vào.
“Nếu Ngàn Dạ Cách huynh cảm thấy ấm ức thì hôm nay lên đài bộc lộ tài năng cho chúng ta thưởng thức xem thế nào? Bọn họ có bại trong tay ngài thì tuy bại nhưng cũng cảm thấy vinh quang.” Giữa tiếng cười ngầm hiểu lẫn nhau, Mộc Hoàng nâng ly đáp lại cử chỉ của Ngàn Dạ Cách, lời nói của hắn ẩn hiện rõ sự xảo trá. Đây chính là củ khoai lang nóng bỏng tay, Tinh Vực sao có thể đón lấy.
Ngàn Dạ Cách lập tức nâng ly lên nhấp một chút rồi cười nói, “Đáng tiếc, Phi nhi lại nói thích người Nam Viên sảng khoái phóng khoáng, TinhVực ta không được vạm vỡ nên không lọt được vào mắt nàng.” Một lời nhẹ nhàng bâng quơ mà như tứ lạng bạt thiên cân lập tức hóa giải lời nói vừa rồi của Mộc Hoàng, khiến Mộc Hoàng cũng phải chịu cảnh gậy ông đập lưng ông.
Mộc Hoàng cũng chẳng trông đợi vào cái ngày có thể kéo được Ngàn Dạ Cách lên đài, hắn lập tức gật đầu cười nhạt mà không tốn nước miếng nói đến cái chuyện này nữa. Hắn quay đầu hướng về phía vị công tước chịu trách nhiệm chủ trì đại hội rồi vung tay lên.
Thấy Mộc Hoàng ra hiệu, vị công tước phụ trách nghi lễ bị Đế nữ Thiên Khung gạt sang một bên từ nãy liền đi lên đài cao rồi hướng về phía dân chúng đang hoan hô như sấm dậy và nhẹ nhàng khoát tay một cái.
Những tiếng cổ vũ vang trời lập tức tĩnh lặng trong nháy mắt. Cả đấu trường lập tức khôi phục vẻ lặng ngắt như tờ.
Vị công tước cường tráng phụ trách nghi lễ mỉm cười rồi đứng trên đài mở miệng nói, “Đế nữ Thiên Khung cũng đã nói thẳng ra mục đích của đại hội lần này thì chúng ta sao có thể không có lời đáp lại. Hôm nay, nam nhân Nam Viên chúng ta sẽ đem hết sức mạnh ra mà thi triển, nếu để Đế nữ Thiên Khung phải thất vọng trở về thì nam nhân Nam Viên chúng ta thà chết còn hơn.”