“Nhưng mà chúng tôi cam đoan đã đẩy được Phong Vân ra ngoài rồi. Cô ấy chắc chắn không còn ở nơi có năng lượng dao động đó nữa đâu.” Hỏa Phượng nghiêm trang cam đoan.
“Đúng thế!” Mấy tinh linh chiến đấu khác cũng tỏ ra hết sức nghiêm cẩn. Tuy bọn họ không có biện pháp kéo Phong Vân xuyên qua không gian và cứu người theo cách của tinh linh nhưng bọn họ có thể cam đoan Phong Vân tuyệt đối đã được đẩy ra khỏi vùng nguy hiểm.
Thế nhưng không hiểu vì sao mà khí tức của Phong Vân lại hoàn toàn biến mất thế này, trên núi Vô Kê căn bản là không còn khí tức của Phong Vân nữa.
Về điểm này bọn họ quả thực không thể hiểu được.
Á Phi nghe xong những lời này thì vẻ mặt lãnh đạm lại càng thêm lãnh đạm.
“Lão đại, huynh đừng lo! Phong Vân đó dù có gặp tai họa cũng nhất định bình yên vô sự thôi, mệnh của cô ấy rất lớn mà!” Á Lê vừa nghiêng ngả lảo đảo đuổi kịp tới nơi liền trấn an Á Phi.
Nhưng lời vừa nói ra, Hỏa Phượng đứng bên cạnh đã phát cho hắn một cái.
Á Phi liếc mắt nhìn Á Lê vô tội rồi lạnh lùng nói một câu, “Mong là vậy!” Vừa dứt lời, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, linh lực xanh biếc bắt đầu tràn ngập một phương.
Đám người Hỏa Phượng thấy vậy liền đồng thời ép ra linh lực để phối hợp với Á Phi đi tìm kiếm khí tức của Phong Vân hoặc khí tức của Tiểu Thực. Linh lực của bọn họ có nguồn gốc từ cỏ cây nên chỉ cần Phong Vân còn sống là bọn họ nhất định sẽ tìm được, lo gì chuyện nàng đã biến mất không còn tăm tích.