“Hôm nay mà để cho hắn đi thì lão nhân không phải mang họ Mộ Dung!” Tộc Trưởng Mộ Dung chậm rãi đứng lên và xoa xoa tay.
Một nhân tài thế này Nam Viên tuyệt đối không buông tha, tuyệt đối không!
Mấy tộc trưởng đại thế gia xung quanh bắt đầu yên lặng không một tiếng động thâm nhập vào bốn phương tám hướng xung quanh. Bọn họ phải chiếm được vị trí có lợi nhất, hôm nay nhất định phải lưu lại Phong Vân.
“Một lời bừng tỉnh người trong mộng.” Cùng lúc với tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy trong đấu trường, Phượng Vũ Náo chậm rãi thở ra một hơi như thể vừa được giác ngộ.
Đầu ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay, ánh mắt tập trung vào Phong Vân trên võ đài, Ngàn Dạ Cách khẽ cười nói, “Thực sự rất thú vị, trong lòng người này hóa ra có những quan điểm như thế. Có điều tấm lòng quá khoan dung, có tài cán để làm quân vương nhân từ nhưng lại không thể làm được võ đế.”
Mộc Hoàng đứng giữa bọn họ vẻ mặt lúc này lại tràn đầy đắc ý, đúng, đắc ý. Đó là nữ nhân của hắn, là người hắn đã nhìn trúng. Dân chúng của hắn ca ngợi nàng tức là đang ca ngợi hắn, đủ loại quan lại của hắn đang tán thưởng nàng chính là đang tán thưởng hắn. Phong Vân quả thực đã làm cho hắn rất hãnh diện.