“Phong Vân, cái này là ngươi không đúng rồi, mới rời đi đã nghĩ sẽ tìm người mới, thật là không tốt nha ~.” Phong Dương hướng Phong Vân hắc hắc cười không ngừng.
Lâm Quỳnh ở một bên lắc đầu nói:“Vậy là không được đâu ~.”
“Tiểu tử này, không phải là ta không muốn giúp ngươi, ai kêu ngươi nói vừa vặn lúc chúng ta đi đến cơ chứ.” Mạc Nhan buông tay nhìn Phong Vân, khẽ nhếch râu..
Phong Vân nhìn bốn người trước mắt, trong đầu không kịp suy nghĩ đám người Lâm Quỳnh như thế nào lại gặp Mộc Hoàng, trong lòng, trong mắt chỉ có ánh mắt đầy lửa giận kia của Mộc Hoàng.
Nàng cố bình ổn lại hơi thở.
Hắn …không đi.
“Ngươi không đi à?” Phong Vân đột nhiên cảm thấy hốc mắt có chút cay.
“Ta còn không đi nàng đã dám thay lòng đổi dạ, ta đi rồi thì không biết sẽ ra sao.” Mộc Hoàng tức giận nói, tiến lên ôm Phong Vân vào lòng.
“Thật là ngốc, không phân nặng nhẹ, diệt trừ kẻ thù không cần vội, ta có thời gian.Một thời gian ngắn ta không quay về, Nam Viên cũng sẽ không tan, nàng như bây giờ bảo ta làm sao yên tâm.” Mộc Hoàng vừa nói vừa hung hăng trừng mắt nhìn Phong Vân.
Hắn biết Phong Vân là vì muốn tốt cho hắn, nếu là trước kia có lẽ hắn đã thực sự trở về.
Nhưng hiện tại, thân thể Phong Vân không tốt , lại có ba năm chi ước, hắn suy nghĩ thế nào cũng không yên lòng.Đành phải tương kế tựu kế, giả bộ hắn trở về để ổn định tình hình trước.
Hắn muốn canh chừng đưa Vân đến nơi an toàn rồi mới trở về.
Có một số việc có thể chờ, còn một số việc không thể chờ, chờ, đó không phải tác phong Mộc Hoàng hắn, hắn tuyệt không chờ đợi.