Một đêm diễn mở màn sắp bắt đầu , Tây quốc công, Liêu quý phi, Tề đại tướng quân, Hách Liên vương công ngay cả quốc chủ cũng lên sàn, không náo nhiệt… mới là lạ.
Mùa xuân đến, thời tiết vốn là tốt đẹp nhưng kinh đô lại là gió thổi mây phun một mảnh hỗn loạn. Nhưng đó là chuyện của gia đình có quyền có thế, cùng dân chúng bình dân không có quan hệ.
Đương nhiên, cùng Phong Vân lại càng không có quan hệ, nàng là điển hình của kẻ làm người khởi xướng nhưng tự giác một chút đều không có.
Nói một cách mỹ miều là dưỡng thân thể, thế nên nàng mang theo thê tử tân hôn Mộc Hoàng, đi cấm địa nghỉ hè. Nàng nghĩ ra cái cớ này cũng thật giỏi , mới mùa xuân, nóng ở đâu mà tránh?
Thế mà đám người ở phủ Hách Liên vương công cũng thực sự nghĩ nàng cần nghỉ ngơi, đem nàng đối xử giống như tiểu tổ tông sợ bóng sợ gió, sợ kinh đô huyết tẩy quấy rầy nàng điều dưỡng. Chính vì vậy, trong khi ở kinh đô , tinh phong huyết vũ nổi lên khắp nơi thì ở ngoại ô, Phong Vân lại tận hưởng sự an tĩnh hiếm có.
Trong vườn hoa nở đầy cành, gió thổi nhè nhẹ. Không khí ngoại ô đúng là tốt nhất.
Đây chính là cái gọi là thanh nhàn a!
Chương 46 ( Nhảy ra long môn 2 )
-“ Xem ra Vân nhi đã khỏe lên rồi ”. Dưới cành hoa đào, nương Phong Vân – Hạ Điệp Vũ nhẹ nhàng thả lỏng, thoáng yên tâm .
-“ Nương, con đã nói người không cần phải lo lắng.” Phong Vân nhàn nhã tựa dưới tàng cây, nhàn nhã nghịch hoa.
-“ Nương có thể không lo lắng được sao?” Hạ Điệp Vũ cho Phong Vân một cái nhìn đầy trách cứ.
-“ Cũng may mọi chuyện đã giải quyết ổn thỏa rồi . Mọi tai họa đều trừ tận gốc.”
Trải qua chuyện này, Hách Liên Phong bị đuổi khỏi nhà, xóa tên khỏi gia tộc. Phong Vân nhị thúc bị điều đến nơi trấn nhỏ xa xôi, nếu không có triệu hồi vĩnh viễn không thể trở về kinh đô. Còn nhị thẩm của Phong Vân thì bị điên rồi, người đứng đằng sau nàng cũng bị một lưới bắt hết. Những người âm mưu hại Phong Vân lúc này toàn bộ bị tiêu diệt. Chỉ cần nghĩ đến điểm này nàng liền cảm thấy thoải mái. Hừ, dám hại của Phong Vân của nàng , tuyệt đối không thể để bọn họ có kết cục tốt. Trên mặt lộ ra mỉm cười, Hạ Điệp Vũ quay đầu nhìn, không thấy người đâu liền nhíu nhíu mày hạ giọng nói.