Mục lục
Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ơ . . . . . . Cái người này , sao lại gọi điện tới ?!” Vũ Nghê hạ thấp giọng , tránh ảnh hưởng công việc của những người khác . Chẳng lẽ anh ta biết được chuyện mình khiến Chu Hân Lan mất mặt , nên định tức giận với mình ?!

Anh không quá câu nệ , trực tiếp hỏi :”Em và mẹ anh gặp mặt ?! À không , phải nói là bà ấy đến tìm em ?!” Thấy mình hỏi không đúng lắm , cho nên vội vàng sữa lại

Quả nhiên anh ta gọi tới để hỏi chuyện này ?! . ”Thế nào , anh vì muốn làm người con hiếu thảo nên bất bình dùm mẹ mình ?! Tính dạy bảo em sao ?!" Vũ Nghê nhíu lỗ mũi , chuẩn bị khẩu chiến . Là cô bị mẹ anh khi dễ , lẽ nào phải chịu đựng để bị làm nhục ?!

Chỉ nghe giọng nói anh cũng đủ biết là cô đang tức giận , nhưng mà , anh rất muốn trêu chọc cô :”Em bắt nạt mẹ anh ?!"

“Bắt nạt , thế nào gọi là bắt nạt đây ?! Nếu như không phải bà ta mở miệng làm nhục em trước , hậu quả nhận về sẽ như vậy sao ?!” Thân thể cô giận run lên , chẳng lẽ anh ta hiếu thảo đến nỗi không phân biệt rõ trắng đen ?!

“Sao thế ?! Nghe giọng điệu của em , hình như cảm thấy uất ức ?!” Ngữ điệu tương đối bình thản , không thể hình dung được tâm tình của anh lúc này .

“Không có !”

“Không có ?! Nói , em bắt nạt mẹ anh thế nào ?!” Anh thật sự muốn biết , rốt cuộc cô làm gì có thể uy hiếp mẹ anh ?! Để một đống văn kiện xuống bàn , dựa vào ghế , nhẹ nhàng nói chuyện điện thoại

Vốn định không muốn kể anh nghe , thiết nghĩ mình quá oan uổng , thế là bao nhiêu uất ức trong lòng đều xả ra . Khóe miệng của Lạc Ngạo Thực ngày càng kéo rộng , thiếu chút nữa là cười to ——

“. . . . . . Nói đến đây được rồi , bên này em còn nhiều việc phải làm , không muốn tán gẫu cùng anh nữa !”

“Không muốn nghe anh nói gì sao ?! Gấp gáp như vậy . . . . . .”

“Em không hề hối hận , cho dù anh muốn mắng chửi em , bây giờ cũng đã muộn rồi !” Chuyện hôm nay là cô đã quá khách sáo với bà ta rồi . Chỉ cần nghĩ tới việc bà ta muốn giết con trai của mình , không thừa nhận Lạc Dật là cháu nội , ruột gan cô đã lồng lộn lên !

“Tiếc thật . . . . . .” Anh khạc ra hai chữ.

“Đúng vậy , thật sự quá tiếc . . . . . . Dù sao thì quan hệ của hai chúng ta cũng không có gì , em và bà ta vốn dĩ hai người xa lạ , anh có tiếc nuối đau lòng cho mẹ mình cũng chẳng can hệ đến em !” Vũ Nghê nói ra quan hệ phân chia nói rạch ròi ——

“Ha ha , anh nói tiếc nuối ở đây chỉ là không tận mắt nhìn thấy được em đối phó mẹ anh . Chắc là khi đó gương mặt mẹ anh giận đến đỏ ngầu , không thể nói được lời nào , còn em thì rất hả giận đúng không ?!” Nói chuyện đồng thời khóe miệng cong lên , bảo anh không phải đứa con hiếu thảo , anh cũng đồng ý thừa nhận .

” . . . . . .” Cô cảm thấy kinh ngạc , không ngờ anh ta sẽ nói như vậy . ”Anh . . . . . .”

“Ha ha , thôi , em làm việc tiếp đi , hôm nay tan sở anh đón em !” Vui vẻ để điện thoại xuống .

Vũ Nghê không tin há hốc mồm nhìn vào điện thoại , đầu óc có chút rối loạn . Đây . . . . . . Đây là thật sao ?!

Cô , cô bây giờ rất muốn gặp mặt anh , muốn thấy nét mặt cũng như điệu bộ hiện giờ của anh , anh thật sự rất vui vẻ sao ?!

Tâm tình trở nên nóng lòng khiến Vũ Nghê không chuyên tâm vùi đầu vào với công việc , càng không ngừng nhìn đồng hồ , hi vọng tin tức buổi tối sớm bắt đầu , sau đó vội vàng tìm anh .

“A . . . . . .” Ngồi ở trên đài , Vũ Nghê liên tiếp nhìn về chiếc đồng hồ phía trước .

“Vũ Nghê , hôm nay em sao vậy , thoạt nhìn rất khẩn trương nha . . . . . .” Người dẫn chương trình ngồi ở kế bên , tay điều chỉnh ống nghe , vừa nói .

“Nào có đâu anh !”

“À , là anh nhìn nhầm ư ?! Rõ ràng anh cảm nhận được em đang lo lắng bồn chồn , không phải là loại biểu hiện ấy sao ?!”

“Chỉ là em muốn tan việc sớm thôi !” Ảo não đành phải nói thật _._!

“Chậc , hễ nghĩ đến nhiệm kỳ tới em không ngồi đây nữa , trong lòng anh có chút bức rứt . . . . . .”

“Anh à , anh tỏ thái độ như thế chẳng khác nào em phải rời xa thế giới này , xin anh đó , đừng có biểu hiện thế này có được hay không ?!” Vũ Nghê cau mũi nói .

“Xùy xùy , người trẻ tuổi nói chuyện thật là . . . Em đừng nói xui xẻo thế , mở miệng là đụng tới chết chết !” Bạn đồng hành của cô rất mê tín , len lén phun nước miếng xuống sàn

Nhìn ‘nước miếng’ trong suốt óng ánh ở trên mặt đất , khiến Vũ Nghê bĩu môi :”Oa , anh trai , anh ngày càng ghê tởm rồi , em chỉ là thuận miệng mới nói , có cần thiết nghiêm túc vậy không . . . . .”

“Này , mọi sự trên đời đều có thể xảy ra , nếu không làm gì đã có ‘tai ương vạ miệng' . Nhớ , nhất định em phải chú ý ——” Giống hệt một bà già dặn dò con trẻ

Vũ Nghê âm thầm cười lên , không trách được anh trai lớn tuổi này . . . . . .

“Tin tức thông báo vừa xong , nữ phát thanh viên Phó Vũ Nghê lần nữa hướng về máy quay chúc khán giả ngủ ngon . Sau đó giới thiệu tin tức thời tiết ngày mai ——”

Ánh đèn trong phòng tối sầm lại , người đứng bên ngoài cửa càng thêm nổi bật , Lạc Ngạo Thực đang cười quan sát Vũ Nghê .

Không muốn mất thời gian , cô từ trên ghế đứng lên , đi tới trước mặt anh :"Sao anh lại vào đây ?!”

“Cũng không phải lần đầu tiên !” Lạc Ngạo Thực hướng phía nhân viên làm việc khác chào hỏi , dắt Vũ Nghê đi khỏi địa điểm hậu trường ——

Ngồi vào trong xe , cô nghiêng đầu , cứ như vậy âm thầm nhìn anh , hơn nữa ánh mắt mơ màng còn đang dán chặt người anh .

Lạc Ngạo Thực quay đầu , dùng sức hôn vào miệng Vũ Nghê :”Ừ ~ nói cho anh biết , đang nhìn cái gì ?!”

Không nghĩ tới anh bất chợt hôn mình , cô trừng to mắt :”Nghĩ đến hôm nay em làm mẹ anh tức giận , cứ tưởng anh sẽ mắng chửi em chứ . Anh thật sự phấn khích vậy sao ?!"

“Ha ha , đúng vậy , mẹ anh hôm nay quả thật rất giận em , bà đến chỗ anh trách móc thật lâu . . . . . .” Lạc Ngạo Thực khởi động xe , nhanh chóng lái khỏi công ty , thỉnh thoảng quay sang ngắm nhìn Vũ Nghê .

“Vậy . . . . . .” Anh vui mừng thế nào ?!

“Biểu hiện hôm nay của em rất đáng khen , cứ nghĩ là em sẽ núp ở trong phòng vệ sinh khóc lóc khi bị mẹ anh bắt nạt !”

“Sáu năm trước có thể là như vậy , sáu năm sau căn bản sẽ không xảy ra !”

“Ha ha . . . . . . Vậy thì tốt . Nhớ , chuyện của chúng ta không liên quan đến mẹ của anh . . . . . .” Lạc Ngạo Thực trịnh trọng thanh minh , tỏ rõ lập trường .

Cô muốn không tin , sửng sốt nhìn anh mấy lần . . . . . . Sẽ có một ngày , trời mùa hạ tuyết vẫn rơi sao ?!

*************************

Ngủ thẳng đến nửa đêm , Vũ Nghê chợt tỉnh giấc , rời giường , mới phát hiện Lạc Ngạo Thực không còn ở đây :”Cái người này , giờ này còn đi nơi nào ?!”

Nhờ ánh trăng , đi về phía cửa , men theo ánh đèn hành lang đi tới thư phòng ——

Gương mặt anh nghiêm nghị nghe điện thoại :”Không điều tra được là ai gọi tới sao ?!”

“Chỉ biết đối phương dùng điện thoại công cộng gọi tới , cam­era lại bị hư , căn bản không ghi hình được . Tổng giám đốc , thật sự xin lỗi , nếu có tin tức gì khác chúng tôi sẽ báo cáo lại ——“

“Ừhm tôi hiểu rồi . . . . . .” Nói xong liền cúp điện thoại

Lạc Ngạo Thực nắm chặt điện thoại , khẽ nheo tròng mắt . Camera hư ?! Điện thoại công cộng gọi tới ?!

Chết tiệt , sử dụng điện thoại công cộng quả nhiên là cố ý rồi , camera lại hư , chuyện này vô cùng trùng hợp ?!

Người này có thể chính là người đã thôi miên Vũ Nghê . . . . . .

Vũ Nghê vặn cửa , trên mặt buồn ngủ đi vào :”Anh vẫn hao tâm thức khuya lo công việc sao ?! Làm đêm sẽ mất sức rất nhiều !”

Lạc Ngạo Thực thu hồi phiền lòng , cố ý trêu đùa nói :”Còn không phải tại em ?! Cả ngày trong đầu đều là hình bóng của em , không có thời gian làm việc , nên mới tăng ca giờ này . . . . . .”

“Lừa đảo !” Giọng điệu ngày càng ngon ngọt , những lời này đều do đàn ông dỗ ngọt phụ nữ , không cần động não cũng có thể thuận miệng nói ra

“Có phải là anh líu lo cùng với cô nào , cho nên bây giờ mới bận thế này ?! Sau đó. . . . . . tự mình trễ nãi công việc !” Cô nheo mắt lại , biểu tình trong sáng , bộ dạng giống như nữ Sherlock Holmes

Nói gần nói xa , bắt đầu có nồng độ cảnh cáo ghen tuông .

“. . . . . .” Cánh tay anh duỗi ra , bắt lấy cô ngồi lên đùi mình ”Yên tâm , nếu như ban ngày anh có hẹn hò với phụ nữ khác , anh nhất định sẽ nói em biết . . . . . .”

“. . . . . . Cũng tốt , dù sao thì vẫn hơn là trong lòng đoán già đoán non !” Rất biết chấp nhận sự thật

“Thật là , em không ghen sao ?!” Lạc Ngạo Thực không vui nhíu mày , loại phản ứng này thật không tốt

“Buồn ngủ quá . . . . . . Có muốn em pha cho anh một cốc sữa không ?! Hoặc là chuẩn bị một chút điểm tâm ?!” Buổi tối không phải rất hay đói bụng sao ?! Cố ý xoay chuyển đề tài , ngăn cho mình không quá đau lòng .

Anh gật đầu , tỏ ý hài lòng . Thật ra thì anh đang chuẩn bị cho mình một kỳ nghỉ dài hạn , nếu không đã không tăng giờ làm việc .

Ừ ~ một kỳ nghỉ buông thả , bởi vì cô ấy sắp phải nghỉ đông , vừa hay có thể đền bù cho việc hưởng tuần trăng mật . Anh đã lên sẵn kế hoạch , chỉ cần chờ cô hết nhiệm kỳ , lập tức mang cô lên máy bay ——

Về phần ai đang muốn hãm hại vợ mình , chuyện này anh sẽ từ từ điều tra ——

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK