Mục lục
Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Socnau

Beta: ShaoranCỏ

Mặc dù Lạc Ngạo Thực mất trí nhớ, nhưng bệnh tình cũng coi như ổn định, hơn nữa anh không ngừng nói ghét mùi bệnh viện, kết quả buổi trưa ngày hôm sau liền xuất viện.

Thứ nhất là không muốn làm cho bọn trẻ sợ, thứ hai là hai đứa bé cũng đến lúc phải quay về trường, tham gia kỳ thi cuối. Cô trang thủ nhờ Quan Tĩnh đưa Lạc Dật và Hoan Hoan đi, còn cô ở lại cùng anh!

Mọi người ba chân bốn cẳng thu xếp thật tốt cho Lạc Ngạo Thực xong, sau đó mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

"Mọi người đi ăn trưa đi, để tôi và quản gia chuẩn bị là được rồi!" Vũ Nghê khách sáo đưa ra đề nghị.

Giọng điệu chủ nhân của cô khiến Chu Hân Lan và Lạc Bình vô cùng khó chịu, mặt mày cau có cực kỳ khó coi, hai mắt trợn trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống cô!

Vũ Nghê không muốn lãng phí sức lực với bọn họ, cầm khăn lông ướt đi tới bên giường. Kéo tay Lạc Ngạo Thực, muốn lau tay cho anh.

Lạc Ngạo Thực không chịu, sống chết nắm chặt tay: "Anh xòe tay ra đi!" Giọng nói của cô hết sức dịu dàng, ở trong hoàn cảnh hai bậc trưởng bối lúc nào cũng muốn đuổi mình ra khỏi nhà, còn chồng thì ghét bỏ, nếu cô vẫn có thể sống như vậy, thực sự không hề dễ dàng.

Bùi Tạp Tư và trợ lý Lưu đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn nhau, thầm bội phục Vũ Nghê.

"A..." Lạc Ngạo Thực hét lớn, không biết điều nói: "Cô làm tôi đau, tôi ghét cô, cô tránh ra, tránh ra!"

Vũ Nghê cố dắn lòng, không từ bỏ, giọng nói càng dịu dàng hơn, giống như một người mẹ nhỏ nhẹ nói chuyện với cậu bạn nhỏ: "Em sẽ không làm đau anh, để em lau sạch tay cho anh được không? Nếu không trên tay sẽ có vi khuẩn, sẽ khiến anh sinh bệnh!"

"Không cần, nhìn cô thật đáng sợ, giống như hồ ly tinh vậy, không phải người tốt!" Lúc nói chuyện dáng vẻ anh như sợ bị cô ngược đãi, anh là một cậu bé đáng thương, còn cô giống như một con sư tử cái ăn thịt người.

Anh lại một lần nữa vu oan cho cô, cô không còn cách nào đáp trả. Đưa tay mình ôm mặt anh, lớn tiếng nói, để cho anh có thể nhớ: "Lạc Ngạo Thực, anh nghe kỹ cho em. Bất kể anh có chán ghét, có sợ hãi em thế nào, thì em vẫn là vợ anh, cho dù anh có đánh em, em cũng không đi. Hơn nữa em là người tốt nhất với anh, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương anh, anh nghe rõ không?"

Thực ra vào lúc bình thường những lời này luôn rất cảm động, nhưng khi nói với một Lạc Ngạo Thực bị tổn thương đầu óc, không khác nào đàn gẩy tai trâu: "Tôi không biết vợ là cái gì hết, tôi chỉ biết là tôi ghét cô, cô là người xấu, tôi ghét cô, xin cô tránh xa tôi ra, tôi không muốn nhìn thấy cô."

Lạc Ngạo Thực nói ra những lời tổn thương, mỗi câu đều giống như những nhát dao đâm vào trong lòng Vũ Nghê, như sát muối vào những vết thương chồng chất trong lòng cô.

“Cô nghe chưa, cho dù có là vợ chồng, nhưng bây giờ con trai tôi rất chán ghét cô, nếu cô còn chút thể diện, thì hãy ly hôn đi, ly hôn ngay lập tức!" Chu Hân Lan thêm dầu vào lửa, muốn tận dụng tất cả cơ hội này khiến cho bọn họ ly hôn.

"Đủ rồi, bà câm miệng lại cho tôi!" Không để Vũ Nghê kịp lên tiếng, Lạc Phong đã lớn tiếng quát vợ mình: "Có người mẹ nào đang tâm phá hoại hôn nhân của con trai mình như bà hay không? Nhìn bà bây giờ có khác gì một người đàn bà chanh chua không hả?" Nói xong, ông quay đầu, nhìn về phía Vũ Nghê. "Vũ Nghê, lúc này đầu óc của Ngạo Thực không ổn định, những lời nó vừa nói con đừng cho là thật!"

"Con cảm ơn ba!" Cuối cùng cũng có một trưởng bối đứng về phía mình, khiến cô vô cùng cảm động.

Chưa từng thấy chồng mình tức giận như vậy, Chu Hân Lan sợ hãi im bặt, chỉ có thể ấm ức lườm nguýt Vũ Nghê.

Lạc Phong cười một tiếng xin lỗi con dâu, lộ ra nét mặt hiền lành của người làm cha: "Vũ Nghê, con cũng đi ăn cơm cùng mọi người đi, ba muốn trò chuyện với Ngạo Thực một lát, hai cha con lâu lắm không nói chuyện với nhau rồi!"

Cô nhìn bố chồng, rồi lại nhìn người chồng đang nằm tựa vào đầu giường, đầu quấn băng màu trắng, vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên như một đứa trẻ, trong lòng vừa khổ sở vừa bất đắc dĩ rời khỏi phòng...

Vừa ra khỏi cửa liền bị Bùi Tạp Tư kéo vào một góc, Vũ Nghê hoảng hốt không hiểu nhìn anh.

"Tạp Tư, có chuyện gì vậy, tạo sao lại lén lén lút lút ?!" Mặc dù Bùi Tạp Tư là bạn rất thân, nhưng theo bản năng cô vẫn có chút kiêng dè.

"Suỵt" Anh đưa tay lên môi cô, ra hiệu không được lớn tiếng. "Chúng ta không trộm cắp không làm điều xấu là được chứ gì, Vũ Nghê, em nghe đây, chiều hôm nay tập đoàn Lạc thị sẽ có cuộc họp đại hội cổ đông lâm thời, em phải tới đó tham dự..."

"Em ?! Làm sao em có thể tham dự ?! Em không được đâu..." Vũ Nghê lập tức lắc đầu, thứ nhất là cô không phải cổ đông, thứ hai cô không phải là thành viên của Lạc thị.

"Vũ Nghê, mấy ngày hôm nay ngoài việc em chăm sóc cho Lạc Ngạo Thực, những chuyện khác em đều không quan tâm, hiện tại tình hình của Lạc thị rất tệ, có một số cổ đông trong công ty cố ý gây ra hỗn loạn, không chỉ có nhân viên làm việc lơ là lỏng lẻo, còn có rất nhiều công ty đối tác không muốn tiếp tục hợp tác, phía ngân hàng cũng đang gây áp lực..."

Vũ Nghê mở to hai mắt không dám tin, hoàn toàn không ngờ Lạc Ngạo Thực vừa mới xảy ra chuyện, ở công ty đã xuất hiện nhiều vấn đề lớn như vậy. "Nhưng mà em, em không được..." Cô lắc đầu không tự tin, tuy rằng cô tốt nghiệp ngành quản trị kinh doanh, cũng từng làm quản lý cho công ty nhà mình. Nhưng tập đoàn Lạc thị không phải công ty bình thường, mà là một tập đoàn xuyên quốc gia, mỗi một quyết định Lạc thị đưa ra, đều có ảnh hưởng lớn đến toàn bộ hệ thống kinh tế của châu Á, cũng như kinh tế của thế giới.

Cô có tư cách gì mà tham gia vào cuộc họp hội đồng quản trị ?! "Không được, thực sự là em không được..."

***

Tin tức tổng giám đốc Lạc Ngạo Thực đồng thời là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Lạc thị vừa xảy ra tai nạn giao thông đã lập tức truyền ra, khiến thị trường chứng khoán New York chấn động, ngay hôm sau tin tức cổ phiếu của tập đoàn Lạc thị giảm 17% so với ngày hôm trước, khiến cho toàn bộ thị trường chứng khoán New York khủng hoảng, báo cáo cuối ngày hôm đó cổ phiếu của Lạc thị giảm xuống 269 điểm. Thị trường chứng khoán New York sụt giảm khiến toàn bộ thị trường giao dịch chứng khoán trên thế giới cũng bị tuột dốc. Thị trường chứng khoán Trung Quốc càng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Hơn nữa có một số người cố ý nhân cơ hội này gây sự, khiến tình hình cổ phiếu của tập đoàn Lạc thị không ngừng rớt giá, điều này càng khiến cho ngân hàng ra những cảnh báo và giám sát chặt chẽ hơn.

Tại trụ sở của tập đoàn Lạc thị, ngoài Lạc Ngạo Thực đang bị thương, toàn bộ thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn đều tập hợp trong phòng họp ở tầng cao nhất của tòa nhà.

Hội nghị do Lạc Bình, người có cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Lạc thị chủ trì, hôm nay bà cố ý mặc chiếc váy đủ màu, trang điểm khéo léo, xinh đẹp mà vẫn mạnh mẽ: "... Tôi nghĩ các thành viên trong hội đồng quản trị cũng hiểu khá rõ, mục đích chúng ta mở cuộc hội nghị ngày hôm nay, chính vì chủ tịch hội đồng quản trị của chúng ta, ông Lạc Ngạo Thực hiện tại sức khỏe rất xấu, không thể đảm nhiệm chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị này, tôi nghĩ chúng ta cần phải chọn ra một người đứng ra thay mặt..." @

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK