Trong phòng bệnh, Bùi Tạp Tư cầm điện thoại chăm chú xem màn hình hiển thị tên người gọi đến, trong lòng dâng lên nỗi kích động, anh liếm liếm cánh môi trên, nhấn nút nhận điện. “Tư Vũ, có chuyện gì sao?” anh nhàn nhạt hỏi.
Vừa nghe đến giọng của Bùi Tạp Tư, Tư Vũ thiếu chút nữa muốn khóc, nhưng cô cố gắng đè nén cảm xúc hiện tại. “Anh đang ở đâu, tôi muốn gặp anh!”
“Anh…”
“Trong công ty hả?” Cô cắt ngang lời anh nói. “Không có…” ánh mắt Bùi Tạp Tư nhìn bóng dáng của cô bên ngoài cửa sổ, nghe giọng nói của cô. Anh hiện giờ thật sự muốn gặp cô, nếu trước đây nghĩ đến khả năng sau này muốn gặp cô, muốn nghe giọng nói của cô mà khó khăn khổ sở như vậy thì có chết anh cũng không dám làm bậy bên ngoài.
Không sai, mấy hôm nay sở dĩ anh phải ngây ngốc ngồi yên trong phòng bệnh bởi vì anh biết sau giờ ngọ thì anh có thể nhìn thấy bóng dáng của cô bên ngoài cửa sổ.
“Vậy hiện giờ anh đang ở đâu? Anh đừng nói với tôi là đang ở trong xe, tôi không tin, xung quanh anh hiện giờ không nghe được âm thanh xe chạy.”
“Hiện giờ anh có chuyện phải giải quyết, nếu em muốn gặp anh thì sau này cứ tới “Kim Úc Phủ Đệ” đi.”
Không hiểu vì nghĩ muốn chất vất anh hay là đơn thuần chỉ muốn gặp anh. “Không, hiện giờ tôi muốn gặp anh ngay, anh đừng nghĩ muốn từ chối tôi.” Giọng của cô trở nên lớn tiếng hiển thị sự tức giận rồi.
“Anh không rảnh!” Bùi Tạp Tư thốt ra mấy chữ liền cắt đứt cuộc đối thoại. Hiện giờ anh đang ở trong phòng bệnh thì làm sao có thể gặp cô được? Anh không nghĩ muốn dùng khổ nhục kế với cô, không nghĩ muốn cho cô cảm thấy mắc nợ anh, nghĩ đến chuyện này thôi thật là quá chua xót, anh ngàn vạn lần không thể làm được.
Sau đó, anh trở về ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng.
Tư Vũ bị anh cắt đứt cuộc đối thoại giận đến toàn thân run rẩy. Nhất định anh ta đang cùng người phụ nữ khác “mây mưa” rồi cho nên hiện giờ mới không rảnh để gặp cô.
“Cái gì? Không phải nói là cùng nhau đi du lịch biển à? Anh không phải lại đổi ý chứ?”
Một tiếng nói nữ tính vang lên trước mặt Tư Vũ, nói chính xác thì tiếng nói ấy phát ra từ người con gái đang trước mặt cô.
Theo bản năng Tư Vũ ngẩng đầu nhìn lại…. chỉ là khi đi đường cô thường không để ý đến chuyện “nói hươu nói vượn”. Tiếng nói phát ra từ miệng của một cô gái trẻ tuổi, dáng người cân đối, vừa nhìn là biết không phải loại con gái có thể trêu vào. Bên cạnh cô ta là một người đàn ông, dáng người khiến cho người ta có cảm giác là một tên lưu manh, một tên xã hội đen.
Quả nhiên, khi người đàn ông này mở miệng thật đúng như những gì Tư Vũ suy đoán.
Người đàn ông ôm trọn cô gái như đang dỗ dành nói: “ Em yêu à, hiện giờ chồng em mỗi ngày đều phải bận rộn kiếm tiền rất vất vả, hơn nữa chuyện bên phía Phủ Đầu bang còn đang nhốn nháo kia kìa. Hiện giờ anh thật sự không bỏ đi được mà, qua vài ngày nữa, sau khi mọi chuyện được giải quyết yên ổn nhất định anh sẽ dẫn em đi mà.”
Cô gái tức giận đến dậm chân, cầm lấy túi xách đánh vào người đàn ông. “Vậy là anh gạt em, anh nói em chỉ cần giúp anh dạy cho tên Ryan kia một bài học, giúp cho Bùi đại ca trút giận thì anh sẽ dẫn em đi du lịch, vậy mà sau khi làm xong chuyện thì anh lại nói hiện giờ không đi được là sao.”
Bùi đại ca, Ryan….
Hai cái tên này thốt ra nháy mắt xác minh tất cả mọi suy đoán của Tư Vũ. Quả nhiên là Bùi Tạp Tư hãm hại, anh ta cho người đánh Ryan.
Tư Vũ mang theo hỏa khí đi về phía đôi tình nhân đang tức giận kia. Cô đứng đối diện hai người họ, nhìn họ chằm chằm như đang xem xét một vật gì đó.
Đại Cương theo phản xạ ngẩng đầu, nhìn đến người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước mặt, sắc mặt anh ta biến hóa sợ tới mức thiếu chút nữa cằm bị trật khớp. “Chị….chị dâu….”
Vợ Đại Cương ngay lập tức cũng kịp phản ứng, cuộc đối thoại của vợ chồng họ đã bị chị dâu nghe thấy, cô nàng bèn nở một nụ cười có thể nói so với khóc vẫn còn khó coi hơn, áy náy thè lưỡi….
Chính nhân quân tử không sợ kẻ xấu. Tư Vũ trực tiếp hỏi rõ: “Là Bùi Tạp Tư sai các người hãm hại Ryan đúng không? Hiện giờ anh ta đang ở đâu, anh dẫn tôi đi gặp anh ta.”
Chị dâu cứ khăng khăng cho rằng đại ca hãm hại người đàn ông ngoại quốc kia, Đại Cương nghe thế liền tức giận, “Chị dâu, chị có biết vì sao tôi kêu chị một tiếng chị dâu không? Bởi vì đại ca tôi thích chị, yêu chị, cho nên Đại Cương tôi phải tôn trọng chị. Nhưng chị cứ luôn nghĩ oan cho đại ca tôi thì thực tình tôi không thể chịu đựng nỗi nữa. Hiện giờ chị muốn gặp anh ấy đúng không? Vậy thì đi theo tôi.”
Nói xong, Đại Cương nắm tay vợ mình đi đến khu nội trú.
Tư Vũ nghi hoặc nhìn vợ chồng họ, vì sao họ lại dẫn cô đến khu nội trú?
Không lẽ Bùi Tạp Tư bị thương….?
Đại Cương đột ngột quay đầu thúc giục. “Chị dâu, không phải chị muốn gặp đại ca sao? Đi nhanh lên kẻo không kịp….!”
Tư Vũ chấn kinh rồi, cô hoảng hốt, Bùi Tạp Tư làm sao vậy, chuyện gì đã xảy ra với anh ấy? cô chạy lên hai bước kéo lấy cánh tay Đại Cương, thở hổn hển hỏi: “Nói cho tôi biết, anh ấy bị làm sao?”
Đại Cương dừng bước, đem nỗi tức giận tích tụ mấy ngày trong lòng xả ra ngoài. “Chị dâu, chị biết không? Tối hôm đó đại ca vì cứu chị đã bị cái tên chó chết lão Nhị tập kích, một khối thép cứng đâm vào lưng anh ấy, đâm rất sâu, anh ấy bị chảy máu rất nhiều….lúc ấy chị đâu có phát hiện ra đúng không?” Đại Cương lên tiếng chất vấn cô.
“Lúc đó anh ấy bị thương sao? Nói cho tôi biết hiện giờ tình trạng anh ấy ra sao rồi?” thoắt cái sắc mặt Tư Vũ trắng bệch, nỗi lo lắng cho anh khiến cho toàn thân cô run rẩy. “Vì sao không ai nói cho tôi biết anh ấy bị thương, vì sao anh ấy không nói cho tôi biết hả?” sau khi thốt ra xong những lời này, nước mắt Tư Vũ đã tuôn ra như mưa.
Nhớ đến đêm đó, anh ấy vì cứu cô mà trên lưng bị khối thép cứng đâm vào, vậy mà căn bản cô lại ngu ngốc không biết đến, lại còn lo lắng cho Ryan trước mặt anh, vì Ryan mà khóc lóc, Tư Vũ áy náy cảm thấy như cô đang đắc tội với anh.
“Đại ca không nói cho ai biết hết, thậm chí anh ấy còn tự mình lái xe trở về, nhưng may mắn là một người anh em tinh mắt nhìn thấy anh ấy bị thương.” Cuối cùng có được cơ hội, Đại Cương nói ra hết sự thật, vì cứ giấu giếm mãi khiến anh cảm thấy bực tức. “Chị dâu, chị biết không? Thương tích của đại ca nếu so với thương tích của tên Ryan kia thật ra nặng hơn nhiều, hắn ta chỉ bị thương ở vai thôi đúng không? Đối với một người đàn ông thì đó được gọi là thương tổn sao? Con mẹ nó hắn ta thực sự rất già mồm xảo trá. Chị biết không? Thanh thép kia thiếu chút nữa đã xuyên qua phổi của đại ca, bị thương nặng như vậy mà anh ấy vẫn không chịu đến bệnh viện, khiến cho vết thương bị nhiễm trùng, nếu không phải do chúng tôi phát hiện sớm, không chừng anh ấy đã sớm mất mạng rồi. Chị dâu, không phải tôi bênh vực đại ca, mặc dù trước đây anh ấy làm sai, nhưng hiện giờ anh ấy cũng đã trả giá rồi, tôi nghĩ chị cũng nên tha thứ cho anh ấy thôi?”
Mỗi câu nói của Đại Cương tựa như vết dao cắt vào tim của Tư Vũ. “ Anh ấy hiện giờ ở đâu, anh mau dẫn tôi đến gặp anh ấy, tôi thật sự rất muốn nhìn thấy anh ấy ngay lập tức.”
Bùi Tạp Tư kinh ngạc giương mắt nhìn người phụ nữ trong trang phục công sở, mái tóc dài rối tung với một vài cọng tóc dính bên gò má đang chạy nhanh tới bên mình. Trên mặt cô ấy đều là nước mắt, đôi môi đỏ mọng đang không ngừng run lẩy bẩy.
“Sao em lại ở đây?” Bùi Tạp Tư kéo lại áo ngủ trên người, nhíu mày nhìn cô.
Tư Vũ chạy đến bên cạnh anh, đôi tay ôm lấy anh. “Vì sao anh bị thương lại không nói cho em biết, có phải anh có ý định muốn cho em cảm thấy có lỗi với anh không?”