Mục lục
Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ly hôn?

Hai chữ này giống như cây gậy sắt nện thẳng xuống gương mặt anh tuấn của Lạc Ngạo Thực, khiến đầu óc choáng váng: "Ai nói bố và mẹ sẽ ly hôn?"

"...Chẳng phải không bao lâu nữa bố sẽ ly hôn với mẹ sao. Thật ra một đứa trẻ như con cũng không muốn tham gia vào chuyện người lớn của hai người, nhưng xin hai người có thể suy nghĩ đến cảm nhận của con được không, hu hu..." nói tới đây, Lạc Dật bật khóc nức nở, "Con không biết bố nghĩ thế nào, nhưng trước đó cả nhà chúng ta ở bên nhau rất vui vẻ, tại sao tự nhiên bố muốn ly hôn muốn kết thúc cuộc sống tốt đẹp của gia đình chúng ta! Bố hư, một người bố tốt đẹp trong lòng con đã không còn, bây giờ trong lòng con bố chính là kẻ xấu xa..."

"Đợi chút..." Lạc Ngạo Thực cúi người, cắt ngang lời kể lể trong nước mắt của con trai.

Tại sao chuyện phức tạp như vậy, ai dám ở đây tung tin đồn nhảm sao?

Gương mặt dính đầy máu của Lạc Dật không còn kiên nhẫn: "Không cần, bố thích ai hay thích công viêc không quan tâm đến chuyện của mẹ và con. Con và mẹ sẽ rời khỏi đây, sau này khi em trai hoặc em gái ra đời, con sẽ tự mình chăm sóc em" hu hu, bây giờ cậu đã sáu tuổi chỉ cần ba năm nữa cậu sẽ có đủ khả năng chăm sóc mẹ và em. Nói xong, xoay người dứt khoát rời đi.

"Đứng lại" Lạc Ngạo Thực nhìn ra cửa, quát con trai

Nghe tiếng quát, Vũ Nghê chạy ra liền nhìn thấy gương mặt con trai dính đầy máu, phút chốc tất cả máu trong người như đông lại tức giận lớn tiếng nói: "Lạc Ngạo Thực, tại sao anh đánh con, con đã làm gì mà anh nỡ ra tay đánh nó như vậy" hai mắt đỏ bừng, nhìn thẳng anh.

Lạc Ngạo Thực bị cô nhìn trừng trừng có chút chột dạ, "Vũ Nghê, em nghe anh giải thích đã, tại vừa rồi thằng nhóc này xấc láo quá"

Nhìn gương mặt con trai ướt máu và nước mắt, hai tay Vũ Nghê run run vì tức giận: "Lạc Dật còn nhỏ có chuyện gì không phải anh nên từ từ giải thích cho con hiểu, đằng này anh lại đánh con, Lạc Dật còn nhỏ như vậy tại sao anh có thể ra tay đánh nó đến mức này"

"Con không hiểu chuyện thì phải đánh, nếu không sau này càng khó dậy bảo" Lạc Ngạo Thực kiên trì cách nghĩ của mình, đây cũng là con trai ruột thịt của anh, đánh nó lẽ nào anh không đau lòng.

"Anh làm chuyện này chẳng qua là vì muốn tìm kiếm cớ gây sự mà thôi. Nếu vậy hôm nay chúng ta hãy đem tất cả mọi chuyện nói ra cho rõ ràng, ngày mai tôi sẽ rời khỏi nơi này, nếu anh không muốn nuôi Lạc Dật vậy hãy để tôi nuôi con. Tôi không cần anh phải chu cấp tiền nuôi dưỡng, tiền của anh một đồng tôi cũng không cần! Ngày mai tôi và anh sẽ tới cục dân chính làm thủ tục ly hôn..." Vũ Nghê rơi nước mắt, cố gắng bình tĩnh nói hết câu.

"Anh không có nói muốn ly hôn với em, em nói vậy là có ý gì. Hay là em đã yêu người đàn ông khác, nên bây giờ nhìn anh như cái gai trong mắt?" câu thứ hai là anh cố ý trêu chọc, tất nhiên anh biết cô không có người đàn ông khác. Anh không hiểu cái tin anh muốn ly hôn này từ đâu lòi ra? Thật là làm cho người ta khó hiểu.

Quá đau lòng, không còn nghe ra được câu nói đùa giỡn của anh. Nước mắt Vũ Nghê từng giọt từng giọt không ngừng rơi: "Tại sao anh nhẫn tâm đánh con mạnh như vậy! Thôi, chuyện này cũng không còn quan trọng..." những ấm ức trong lòng khiến cô không thể nói ra mọi suy nghĩ, cô không muốn khiến bản thân càng trở nên khó coi hơn, dắt tay con trai đi ra cửa.

"Cái gì không quan trọng, cái gì mà rời đi, em đứng lại đó cho anh" Lạc Ngạo Thực chạy tới ôm chặt Vũ Nghê từ phía sau, hai cánh tay như hai sợi xích sắt quấn chặt vào người cô, khiến Vũ Nghê không cách nào tránh né

"Anh buông tôi ra...." Vũ Nghê giống như con sâu nhỏ, giãy giụa muốn thoát khỏi anh: "Tôi rời đi không phải là đúng với ý anh hay sao?"

"Em đang làm gây loạn cái gì thế?" Lạc Ngạo Thực tức giận quát: "Bây giờ cơ thể em không thể làm loạn được hiểu không?"

"Tôi gây loạn chỗ nào, không phải anh muốn ly hôn với tôi sao?"

"Anh nói muốn ly hôn với em bao giờ?" anh oan uổng nói: "Anh từng nói muốn ly hôn với em chưa?" tiếp tục cao giọng hỏi: "Nói anh muốn kiếm cớ gây sự, nhưng theo anh thấy người muốn kiếm cớ gây sự là em mới đúng"

"Hiện giờ anh đối xử với tôi lạnh lùng như vậy, chẳng lẽ không phải là vì muốn ly hôn sao?"

Hai người to tiếng qua lại đã thu hút sự chú ý của mọi người, Tư Vũ và Bùi Tạp Tư một trước một sau lặng lẽ bước tới. Chưa rõ đầu đuôi câu chuyện thế nào thứ họ nhìn thấy đầu tiên chính là gương mặt dính đầy máu của Lạc Dật.

"A...." Tư Vũ hét lên.

Bùi Tạp Tư nhíu mày gọi, "Lạc Dật, lại đây dượng bảo"

Lạc Dật nhìn bố mẹ cãi qua cãi lại, ba nói không muốn ly hôn hơn nữa biểu hiện cũng rất giống vẻ không muốn ly hôn. Xem ra trong chuyện này còn có ẩn tình khác, cậu còn chưa kịp bước tới, Bùi Tạp Tư đã đưa tay kéo Lạc Dật lại.

Cuối cùng Lạc Ngạo Thực cũng hiểu ra tại sao tự nhiên cô gây loạn như vậy, hai vai buông thõng giải thích: "Không phải là anh đối xử lạnh lùng với em"

"Không phải? Vậy anh còn muốn lạnh lùng hơn nữa à? Hiện giờ anh còn không thèm ngủ ở phòng ngủ chính! Tôi hiểu, anh để ý chuyện kia, tôi không trách anh, bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể chịu đựng được vợ mình bị người khác.... chạm vào" hai chữ cuối, Vũ Nghê nói rất nhỏ, nhưng anh vẫn có thể nghe rõ ràng.

Đứng cách đó một đoạn, Tư Vũ cũng có thể nghe được!

Lạc Ngạo Thực nhăn mày lắc đầu, kiên nhẫn nói: "Chẳng phải anh đã nói với em rồi sao? Anh không quan tâm tới chuyện đó, đó là do Lâm Hiên hãm hại em, chuyện đó không coi là phản bội..."

"Anh nói vậy chỉ để an ủi tôi mà thôi, nhưng ai biết được trong lòng anh đang nghĩ gì... tôi không muốn mình khiến người khác có cảm giác uất ức. Tôi không muốn giữa chúng ta tồn tại khoảng cách, tôi nghĩ chúng ta nên ly hôn đi..." Vũ Nghê nói rất dứt khoát.

Cô đau đớn ngồi sụp xuống: "Ông xã, em thật sự xin lỗi anh! Cơ thể em không hoàn toàn thuộc về anh... Tên Lâm Hiên biến thai kia, tại sao lại hãm hại em, tại sao..."

"Không...." một giọng nói khàn khàn vang lên!

Phút chốc, Lạc Ngạo Thực và Vũ Nghê đều ngây người, mọi động tác đều cứng đờ.

Vũ Nghê ngơ ngác nhìn về hướng phát ra giọng nói, há miệng kinh ngạc! không... không phải là cô nghe lầm chứ? Em ấy đang nói chuyện sao? Là em ấy sao?

Lạc Ngạo Thực ngạc nhiên cộng thêm kích động nhìn về phía em gái, anh không nghe nhầm chứ? Tư Vũ đang nói chuyện sao? Anh dè dặt bước tới, giọng nói nhẹ nhàng như lông vũ bay trong gió: "Tư Vũ, em nói gì vậy? Nói lại lần nữa cho anh nghe được không?"

Tư Vũ vội vàng nhìn về phía hai người, nói một tràng: "Chị dâu, chị không được tin lời bịa đặt của Lâm Hiên, chị đừng để bị mắc lừa...."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK