Nhìn anh lạnh lùng xoay người, trái tim Tư Vũ giống như khối thủy tinh rơi xuống mặt đất vỡ tan tành, cho tới bây giờ cô luôn là người phụ nữ khiến người khác chán ghét!
***
"...Con không sao" lỗ mũi Lạc Dật được nhét bông trắng cầm máu, nhìn rất ấm ức, hoàn toàn không nhìn đến bố mình!
Vũ Nghê cầm chiếc khăn ấm lau vết máu trên khuôn mặt nhỏ nhắn bất mãn của con trai, dần dần vẻ bất mãn trên mặt người bạn nhỏ mới giảm bớt, "Con yêu... con đau lắm đúng không?" là người mẹ, trong tình huống này cô phải lên tiếng giản hòa giữa hai cha con!
"Không sao ạ...." nói xong cậu lại liếc mắt nhìn bố mình
Lạc Ngạo Thực lúng túng xoa đầu Lạc Dật nhưng vẫn không thể nói ra hai từ xin lỗi với con trai!
Người bạn nhỏ còn rất tức giận, dùng sức hất tay bố mình ra, đáng ghét! Hiện giờ cậu rất ghét bố, bố thật hung dữ nỡ ra tay độc ác như vậy!
Nhìn thái độ lúng túng của hai cha con, Vũ Nghê bị kẹp ở giữa cũng không vui gì, "Con đừng trách bố được không?" cô ghé sát vào tai con trai, dùng giọng nói nhỏ như muỗi nói.
Lạc Dật rất cố chấp lắc đầu, "...Mũi con không sao nữa rồi, bây giờ con muốn ngủ" nói xong liền chạy về chiếc giường nhỏ của mình! Ý của cậu rất rõ ràng, chính là mời bọn họ ra ngoài!
Tất nhiên người cậu chủ yếu muốn đuổi không phải là... mà là bố!
Ánh mắt Lạc Ngạo Thực vừa nghiêm nghị vừa oán giận, không phải thằng nhóc này mang thù với anh rồi đó chứ. Thằng nhóc đáng đánh này, ai là người kiếm tiền cho nó xài, mấy năm qua ai là người chăm sóc cho nó, ai là người dẫn nó đi du lịch vòng quan thế giới, ai là người mỗi ngày đều giặt quần áo cho nó, ai là người lo lắng thức đêm thức hôm chăm sóc cho nó mỗi khi bị bị bệnh.
Anh đối xử với nó tốt như vậy, hôm nay chỉ nóng giận ra tay nặng một chút, tại sao thằng nhóc này có thể quên người bố này đối xử với nó tốt đến mức nào mà chỉ đi ghi thù một chuyện bé xíu này? Hơn nữa hôm nay anh ra tay đánh cũng vì nó quá không ngoan quá không nghe lời!
Lạc Ngạo Thực ai oán bực bội; Vũ Nghê thì lo lắng bất đắc dĩ! Cô quay sang lườm Lạc Ngạo Thực một cái....
"Về phòng mình thôi" Lạc Ngạo Thực lờ đi cái lườm của vợ
"Hừ" chui vào trong chăn, Lạc Dật kéo cao chăn trùm đầu, hừ mũi một cái!
Lạc đại nhân đang chuẩn bị kéo vợ mình ra khỏi phòng con trai, "Đừng như vậy" Vũ Nghê nhỏ giọng nói, sau đó dùng sức kéo chồng lại không cho đi tiếp, khuyên nhủ: "Anh nói xin lỗi con đi" trẻ con cũng có sĩ diện. Bây giờ là buổi tối nếu để con trùm kín chăn đi ngủ chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe!
Lạc Ngạo Thực khiếp sợ mở to hai mắt, ném cho cô một câu: "Đầm rồng hang hổ", sau đó buông tay cô, đi ra khỏi phòng
"Này" Vũ Nghê nhỏ giọng quát, chạy theo: "Anh đang làm cái gì thế?" ra khỏi cửa, giọng cô to hơn"
"Ngủ" anh cáu giận nói. Người phụ nữ này đang nghĩ cái gì không biết? Cô muốn nịnh con trai? Nên bảo người bố như anh đi xin lỗi thằng nhóc trong phòng kia sao? Đúng là buồn cười!
"Ngủ? anh đánh con đau như vậy mà vẫn còn ngủ được à?" Vũ Nghê đứng nghiêm trên hành lang, tức giận nói
Lạc Ngạo Thực xoay người lại nhìn cô: "Sao, em muốn đứng về phe thằng nhóc kia, muốn giận anh thay nó à?"
Phe? Ha ha, còn chia phe phái nữa cơ à? Vũ Nghê bị những lời ngây thơ của người đàn ông trước mặt chọc cho buồn cười, nhưng tất nhiên cô không thể bật cười: "Cái gì mà phe phái chứ? Chúng ta là người nhà, đừng có chia ra như vậy được không?"
Cô ôm cánh tay anh, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Lạc Dật bị anh đánh cho chảy máu mũi, chẳng lẽ anh không thể nói một hai câu dịu dàng với con sao? nói với con hai chữ xin lỗi...."
"Em đừng có mơ! Anh đánh nó là muốn nói cho nó biết nhất định phải hiểu lễ phép. Bây giờ anh nhận lỗi với nó thì khác gì công nhận cách nghĩ của anh sai" Lạc Ngạo Thực giữ vững lập trường của mình!
"Đúng là khi nãy con có sai, nhưng anh nên dùng lời lẽ để nói cho con hiểu"
"Em có đi ngủ hay không?" Lạc Ngạo Thực nói, hàm ý không có thương lượng
"Ông xã..." chợt Vũ Nghê nũng nịu nói
Lạc Ngạo Thực giật mình nhìn cô như nhìn quái vật, "Em làm sao thế?"
Vũ Nghê tiếp tục dùng dịu dàng để tấn công, nũng nịu nói: "Ông xã, coi như em cầu xin anh được không? Chỉ cần anh nói một hai câu dịu dàng với con thôi"
Trước khuôn mặt nũng nịu và giọng nói dịu dàng của vợ, Lạc Ngạo Thực không còn giữ vững lập trường, cơ thể cứng đờ: "Anh muốn trao đổi điều kiện"
"Điều kiện gì?" Vũ Nghê ngừng lắc cánh tay anh!
Nhích gần sát tai cô nhỏ giọng nói một câu gì đó! Gương mặt Vũ Nghê đỏ bừng, giống như ánh hoàng hôn đỏ rực. Sau khi nói xong, Lạc Ngạo Thực hơi lui lại hỏi, "Thế nào?"
"Được, em đồng ý" Vũ Nghê đỏ mặt gật đầu. Chỉ cần quan hệ cha con của hai người tốt lên, cô hi sinh một chút cũng không sao. "Vậy anh mau vào nói với con đi"
Lạc Ngạo Thực đưa tay ra hiệu ok, xoay người mở cửa phòng con trai!
Vũ Nghê ở phía sau thúc giục: " Ông xã, mau lên"
Bước vào phòng con trai, kéo chiếc chăn nhỏ xuống lộ ra gương mặt nhỏ nhắn vừa ấm ức vừa tức giận! Lạc Dật làm bộ như không biết có người tới, dùng sức nhắm chặt mặt lại ngủ
Lạc Ngạo Thực khẽ xoa đầu con trai nhẹ giọng nói: "Con trai, bố đánh con là bố không đúng, con tha lỗi cho bố được không?"
Đôi mắt đang nhắm chặt của Lạc Dật khẽ giật giật, đôi môi run run, cả cơ thể nhỏ bé của cậu run rẩy.
Thực ra đánh con trong lòng anh cũng rất đau lòng chỉ là sĩ diện không chịu nhận lỗi mà thôi. Trao đổi điều kiện với bà xã chỉ là tìm cho mình một cái thang để bước xuống. Anh cúi đầu hôn lên trán con: "Con đừng giận bố, từ nay về sau bố sẽ không bao giờ đánh con!"
Lạc Dật chảy nước mắt, bật khóc nức nở!
"Ngoan, đừng khóc" Lạc Ngạo Thực lau sạch nước mắt trên mặt con trai, giống như đang dỗ dành.
"Vậy bố sẽ làm hòa với mẹ, sẽ không ly hôn nữa?" cuối cùng Lạc Dật mở mặt ra, lập tức hỏi tới vấn đề quan tâm nhất
Hai vợ chồng nhìn nhau cười, rối rít lắc đầu.
"Sẽ không, hai bố con mình khó khăn lắm mới tìm được nữ chủ nhân của ngôi nhà này trở lại, làm sao bố có thể rời xa được?" Lạc Ngạo Thực nhìn Vũ Nghê nháy mắt trêu ghẹo.
"Tuy rất vất vả, nhưng vì cuộc sống của con trai, mẹ đành chấp nhận người bố này của con" Vũ Nghê không sợ lời chọc ghẹo của Lạc Ngạo Thực, liền đáp lại
Lạc Dật nhìn bố mẹ thân mật, nín khóc mỉm cười!