Nhưng Tư Vũ không chú ý đến việc cô vừa thốt lên thì ông bà Bùi gia nháy mắt trở nên khẩn trương, nhất là mẹ Hai nhà họ Bùi, thể hiện trở nên kỳ lạ, đôi má trắng bệch đến lạ thường.
Không khí tựa như ngưng động lại, cửa phòng bệnh mở ra, một phụ nữ mang thai trong tâm trạng đang tức giận đi vào, phía sau là ông chồng kiêm bão mẫu Lạc Ngạo Kiệt.
“Tư Vũ, em xem anh Hai của em hiện giờ như là người khác đó....” vì đang mang thai nên Vũ Nghê gắng gượng kiềm chế thanh âm oán giận của mình, đôi mắt lưới qua mọi người trong phòng bệnh thì bỗng im bặt. Cô như bị đóng đinh tại chỗ với đôi mắt mỏ to nhìn Tư Vũ đang đứng bên cạnh ông bà Bùi gia.
Mẹ Hai nhà họ Bùi đang nhìn đến Vũ Nghê, cánh môi bà hơi run rẩy, hai mắt cũng lập tức phiếm hồng, nước mắt trong vành lập tức ứa ra.
Cảm giác như Vũ Nghê cũng đang ở tâm trạng như mẹ Hai nhà họ Bùi cho nên Lạc Ngạo Kiệt mẫn cảm nhìn về người đàn ông trong phòng. “Chú Bùi, vị này là dì Hai đúng không?” anh biết chú Bùi bên ngoài có tình nhân nhưng anh cũng không có một lần gặp qua.
Anh tự nhiên liếc mắt nhìn dì Hai này một chút thì bỗng ánh mắt lập tức tối sầm lại.
Dì Hai này về diện mạo và thân thể thật sự rất giống một người, mà người này chính là.....
Lạc Ngạo Kiệt kinh ngạc nhìn về vợ mình một cái.
Chẳng lẽ mẹ của Vũ Nghê đồng thời cũng chính là mẹ vợ của anh chính là....
“...Mẹ...” phản ứng sau một thời gian kinh ngạc, Vũ Nghê bỗng nhiên hô to một tiếng, âm thanh có chút kinh ngạc thâm sâu, thêm một chút nỗi nhớ đậm sâu, nước mắt kích động cũng lập tức trào ra.
Bà Hoàng Mai Diễm cũng chính là mẹ Hai nhà họ Bùi lúc này cũng không thể khống chế được nước mắt đang trào ra, nghẹn ngào đi về phía Vũ Nghê, sau đó ôm chầm cô vào trong lòng ngực. “Vũ Nghê...con gái của mẹ....a, mẹ thật có lỗi với con, có lỗi với con!”
Vũ Nghê lúc này tựa như một đứa con nít, ôm chặt lấy mẹ mình, nghĩ rằng rất muốn cười nhưng không khiểu sao nước mắt chảy ra càng nhiều.
Bà Hoàng Mai Diễm lại áy náy nhắm chặt hai mắt lại, nhè nhẹ vỗ sống lưng con gái. “Vũ Nghê, con gái ngoan của mẹ, con đừng khóc, đừng kích động, kích động sẽ làm cho Bảo Bảo không tốt đâu.”
“Mẹ, mẹ mau nói cho con biết đi, mấy năm qua mẹ đi đâu? Có sống tốt không? Mẹ, mẹ có phải mẹ gặp chuyện gì khó khăn, khúc mắt nên hiện tại vẫn không thể liên lạc với con được?” Vũ Nghê lo lắng tựa như thủy triều lên xuống không ngừng dâng trong lòng cô.
“Không, không có, mẹ sống rất tốt, con không cần lo cho mẹ.”
Vũ Nghê nâng lên khuôn mặt đẫm nước mắt, nhìn người mẹ đã xa cách 19 năm. “Mẹ, em gái....em gái đang ở đâu? Hiện giờ con bé sống tốt không?”
“Sống tốt lắm!”
“Tốt lắm, chỉ cần hai người sống tốt là được rồi. Mấy năm qua, con lo lắng nhất là mẹ và em gái sống quá vất vả.... con cứ ngỡ cả đời này sẽ không được gặp lại hai người nữa.” Vũ Nghê không ngừng nghẹn ngào, nước mắt vẫn tuôn rơi chưa dứt. “Mẹ, hôm nay có thể gặp được mẹ, con thật là hạnh phúc, rất hạnh phúc.”
Bà Hoàng Mai Diễm thì trái lại, bà không có cách nào có thể thản nhiên đối mặt với người con gái này mà vui vẻ cả, bà hiện giờ chỉ có thể là tự trách bản thân mình mà thôi. “Vũ Nghê, mẹ thật sự có lỗi với con, người mẹ như mẹ đã nhiều năm như vậy mà cũng không có trở về thăm con....”
Vũ Nghê lắc đầu. “Mẹ không cần cảm thấy có lỗi với con, con biết mẹ làm như thế nhất định có nỗi khổ không thể nói được.”
Lạc Ngạo Kiệt nghe vợ mình nói khiến cho tâm anh cũng chua xót đau đớn theo.
Vũ Nghê nghĩ như thế nào về người mẹ này, anh chính là người hiểu rõ nhất, ngay cả mẹ của anh từng đối xử với cô trước đây tệ như thế nào mà hiện giờ cô cũng một tiếng “mẹ”, hai tiếng “mẹ”. Hiện giờ câu nào của cô cũng chỉ nghĩ đến mẹ và em gái, giọng điệu không có một chút nào là oán giận cả. (Lemon Phan = thế mà trước đây anh ngược chị dã man)
Từ phía sau ôm lấy vợ mình, đau lòng ôm chặt cô vào trong ngừng. “Vũ Nghê, em mà còn khóc nữa thì Bảo Bảo trong bụng sẽ không chịu nỗi đâu....”
Vũ Nghê nghe thế liền gật gật đầu, nước mắt đang tuôn dài trên mặt cũng ngừng chảy. “Vâng, em không khóc nữa!”
Tư Vũ cùng Hoan Hoan kinh ngạc đứng một bên chứng kiến cảnh tượng bất ngờ này.
Giữ im lặng từ đầu đến giờ, cha của Bùi Tạp Tư, Bùi lão lúc này đứng dậy, một tay nắm lấy bàn tay của người phụ nữ bên cạnh. “Ngạo Kiệt, vợ chồng cháu đến đây. Chú nghĩ chú cũng không cần giải thích gì thêm nữa cả, đứng bên cạnh chú hiện giờ là người phụ nữ mà đời này ta yêu thương nhất. Hoàng Mai nữ sĩ!”
Lạc Ngạo Kiệt tiến lên một bước, lễ phép chào hỏi. “Mẹ, mẹ mạnh khỏe. Con là chồng của Vũ Nghê, tên là Lạc Ngạo Kiệt.”
“Ngoan, ngoan, có con chăm sóc con gái của mẹ, người làm mẹ này cực kỳ yên tâm. Mẹ biết con đối với con gái của mẹ rất yêu thương.” Bà Hoàng Mai đối với con rể này cực kỳ vừa lòng.
Vũ Nghê lui về phía sau một bước, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh mẹ mình, hẳn là cha của Bùi Tạp Tư, cô đã từng thấy hình của ông được đăng trên Tạp Chí Thương Nghiệp. Ông cùng mẹ mình sống chung với nhau, đứng bên nhau thân mật như thế, không lẽ mấy năm qua mẹ ở cùng với ông sao?
“Vũ Nghê, vị này chính là....” lúc này bà Hoàng Mai Diễm cũng không biết nên bắt đầu giới thiệu hai người với nhau như thế nào, xấu hổ không nói lên được câu nói tiếp theo.
“Chúng ta nên gọi là chú Bùi.” Tư Vũ thông cảm được cho bà Hoàng Mai nên lên tiếng giúp đỡ bà. Nhìn qua phu thê nhà họ Bùi cũng biết chuyện gì đã xảy ra, cô có thể lý giải được.
Phòng bệnh không phải là nơi nói chuyện trong gia đình, do đó Lạc Ngạo Kiệt mang vợ mình cùng với vợ chồng Bùi gia chân thành đi tới nhà hàng, thuê một gian phòng ăn riêng và ngồi xuống hàn huyên.
Bà Hoàng Mai Diễm chưa kịp thốt nên lời thì Bùi lão đã đi trước một bước. “Vũ Nghê, con thật sự là một đứa bé ngoan, nhiều năm qua đúng là làm khổ con rồi. Nhưng con hãy tin tưởng chú, mẹ của con nhiều năm qua vẫn không quên con, mỗi ngày đều nhớ về con. Ngay khi bà ấy nghe nói con đã trở về, đã nghĩ đi tới gặp mặt con, lại nghe nói con mang thai thì bà ấy không dám đi. Bà ấy sợ khi con nhìn thấy bà ấy lại kích động thì sẽ không tốt cho đứa bé trong bụng. Vũ nghê, mấy năm qua mẹ con không có trở về gặp mặt con đều là lỗi của chú, thật sự chú có lỗi lớn với con.”
“Chú Bùi, chú đừng nghĩ như vậy, con nghĩ chắc mẹ có ẩn tình khó nói.” Vũ Nghê lắc lắc đầu, săn sóc nói. “Tuy hiện giờ con không rõ lắm nguyên do, nhưng Bùi gia là nhà giàu có, mẹ và chú lại ở chung với nhau thì nhất định không thể xuất hiện công khai được rồi, hơn nữa mẹ lại mang thân phận là người thứ ba.”
“Vũ Nghê, mẹ thật sự không có gặp con. Con có thấy mẹ tồi tệ không, mẹ là người đàn bà xấu xa. Mẹ cầm trong tay thân phận người thứ ba, mẹ phá hoại một gia đình hạnh phúc của người khác.”
“Mẹ, sao mẹ với chú Bùi lại ở cùng với nhau, chuyện này....”
“Mẹ....” Bà Hoàng Mai Diễm vẫn lấp lửng không nói nên lời.
“Vũ Nghê, con nghe chú nói này, mẹ của con thật ra không phải là người thứ ba, trước đây khi còn trẻ chúng ta đã yêu nhau rồi. Chỉ vì hoàn cảnh và hình thức lúc ấy khiến cho chúng ta không thể bên nhau.... về sau, ba con đối xử với mẹ con cũng không tốt, cho nên chú không còn cách nào khác là cướp bà ấy về....”