"Em muốn nghe anh nói, chỉ cần anh nói em sẽ tin" thật ra anh không nói cô cũng sẽ tin. Cô hiểu rất rõ con người Quan Tĩnh, cô ấy không nói thì thôi nhưng một khi đã mở miệng không bao giờ lừa dối ai. Thật ra thì cô cũng là người như vậy, dù sao cũng là một người làm việc trong giới truyền thông, luôn phải để ý tới tính chính xác của sự việc, tất nhiên không có thói quen nói rối.
"Những chuyện sáu năm trươc, ai có thể nhớ! Xem ra trạng thái tin thần của em bây giờ rất tốt, vậy chúng ta bắt đầu làm được không! Anh sẽ dịu dàng không để bất kỳ chuyện gì xảy ra" dứt lời, liền bắt đầu cởi áo ngủ của cô
Vũ Nghê vòng hai tay ôm chặt eo không để anh được như ý. Đồng thời, cô cũng nổi lên một ý xấu, "Không được, bây giờ anh phải nói cho em biết, em mới cho anh làm nếu không không cho làm gì hết" cuối cùng bổ sung một câu, "Không được nói dối, không được gạt em"
"Làm sao em biết được câu nào của anh là thật, câu nào là giả?"Lạc Ngạo Thực không nhanh không chậm nói, cũng không trả lời thẳng vào câu hỏi
"Điều đó tự em sẽ biết, dù sao chúng ta sống cùng nhau nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ câu nào của anh là thật câu nào là giả em còn không biết? Trong lòng em tự khắc sẽ biết" lúc nói chuyện cô ngẩng đầu khẽ cắn chóp mũi anh
"Ha ha..." Lạc Ngạo Thực cười cười đầy vẻ sâu xa
"Nói đi" cô nũng nịu đập tay vào ngực anh giục
Lạc Ngạo Thực giống như tức giận dùng sức áp đôi môi mỏng của mình về hướng môi cô, sức tấn công cường đại cảm giác bị áp bức, giống như máy hút bụi, hút sạch không khí và những suy nghĩ trong lòng Vũ Nghê lúc này, sau đó lưỡi anh tiến sâu khoang miệng cô. Không phải là dịu dàng, cùng không có liếm láp, chỉ có mạnh mẽ cướp đoạt như muốn nuốt chửng, cũng dễ dàng tấn công trái tim Vũ Nghê.... chỉ một nụ hôn cũng có thể chấn động lòng người
"Ưm..." Vũ Nghê lắc lư đầu, muốn thoát khỏi nụ hôn của anh, những sợi tóc màu đen rải rắc trên chiếc gối màu trắng như đang nhảy múa đầy quyến rũ. Cảm giác kích tình mập mờ không chịu nổi, những hình ảnh kiều diễm không ngừng trình chiếu.
Bàn tay trắng như tuyết của cô di chuyển từ thắt lưng đi tới trước ngực anh, làn da màu đồng của anh vô cùng khỏe khoắn. Mạnh mẽ với dịu dàng, to lớn và duyên dáng, anh với cô như bức tranh xinh đẹp kết hợp vô cùng sống động, chính là kiệt tác hoàn mỹ nhất của thượng đế!
Bị bao phủ hoàn toàn, cuối cùng cô thoát khỏi nụ hôn cướp đoạt của anh, nép mặt trong lồng ngực anh, thở hổn hển: "Anh nói đi..."
"Những ngày đó đối với anh rất thống khổ, anh hận em tại sao không chịu nghe anh nói..., hận em tại sao lại mập mờ không rõ với Lâm Hiên? Chẳng lẽ là vì năm trăm ngàn sao? Chẳng lẽ em muốn gả cho anh cũng chỉ vì lợi ích sao?"
"Em không có...." Vũ Nghê nhỏ giọng nói, cô không phản bác không phải thích chỉ là muốn biểu đạt ý nghĩ trong lòng.
"Tất nhiên anh biết là không phải, em là bị Lâm Hiên hãm hại"
"Em cũng không vì lợi ích, em yêu anh" cô nói
"Cảm ơn em, anh, anh rất xin lỗi vì lúc ấy đã từ chối em, anh không nên coi trọng lợi ích! Dù sao đó là ba em..."
Vũ Nghê nhăn mũi, mất kiên nhẫn nói: "Bây giờ em không muốn nghe những chuyện này, em muốn nghe anh lúc em mang thai Lạc Dật, anh làm thế nào để vượt qua được" Vào thời điểm này, cô thực sự không muốn nhắc tới từ "ba" này
Không phải là cô không hiếu thuận, chỉ là cô không thể hiếu thuận một cách ngu ngốc. Người gọi là "ba" đó vốn dĩ hoàn toàn không coi cô là con gái
"Haiz..." anh thở dài một cái, sau đó qua quýt nói: "Tóm lại, khoảng thời gian đó anh vô cùng hận em, cho nên tinh thần chán nản tồi tệ, nhưng cũng không đến nỗi thống khổ hay ham muốn như bây giờ, bây giờ đã khẳng định mình yêu em cho nên đặc biệt kích động, không có cách nào khống chế sự ham muốn của mình với em, đối với đàn ông mà nói đây chính là sự hành hạ đau khổ nhất"
Dứt lời, bàn tay anh bắt đầu xé rách áo ngủ của cô, nhanh chóng vứt sang một bên, bên dưới tấm chăn lộ ra vùng mông trắng ngần và vùng đất bí ẩn.
"Này, không được, anh không thể tránh nặng tìm nhẹ" Vũ Nghê vội vàng kéo chăn che người, đề phòng anh lấn tới
"Em càng ngày càng dài dòng" Lạc Ngạo Thực phiền não oán trách
"Nói, giai đoạn đó anh thật sự không có những người phụ nữ khác sao?" Cô không quan thâm giai đoạn đó anh trải qua bao nhiêu thống khổ, bao nhiêu khó chịu, chỉ muốn biết có đúng là anh không có những người phụ nữ khác hay không!
Lạc Ngạo Thực càng lúc càng thấy phiền, tức giận nói: "Không phải đã nói rồi sao? Khi đó trong đầu chỉ có mỗi ý nghĩ căm hận em, làm gì còn thời gian mà có những ý nghĩ khác?"
"Rốt cuộc là có hay không?" cô mất kiên nhẫn, lớn giọng nói
"Không có"
Nghe được câu trả lời của anh, Vũ Nghê không cười mà chu môi ra, vì cảm động muốn khóc, "Vậy chuyện anh và cô người mẫu đó cũng là giả?"
"Người mẫu nào?" vốn dĩ hiện giờ tất cả máu trong đầu anh đều đã chảy về chỗ kín bên dưới, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, miễn cưỡng lắm mới nghe rõ được câu hỏi của cô, nhưng hoàn toàn không tìm được đáp án! Anh nheo mắt nhìn, tìm hiếm đáp án: "Cái gì người mẫu? Người mẫu thì có quan hệ gì với anh. Chúng ta mau bắt đầu đi, anh đảm bảo sẽ không làm em bị đau"
Thật ra sáng sớm hôm nay trạng trái tin thần của cô cũng không tệ làm, nên không có vấn đề gì!! Cô đồng ý cho anh, nhìn dáng vẻ khó chịu của anh, cô rất đau lòng. "Chính là cô người mẫu đạt danh hiệu hoa hậu trái đất gì đó, hai người đã gặp nhau trong quán rượu ở bắc kinh"
"Bây giờ nhiều thương hiệu như vậy, gì gì trái đất đó nhỏ như vậy. Anh thực sự không nhớ ra là cái nào?" đầu của anh như muốn nổ tung rồi, hoàn toàn không nghĩ ra được điều gì.
"Rốt cuộc anh quen biết quan hệ với bao nhiêu cô người mẫu, vì nhiều quá nên không nhớ ra đúng không?" cho dù nói thế nào, cô vẫn ghen rất ghen, trong lòng chua xót đến đau đớn, khó chịu
"Anh thề, anh đảm bảo, từ sau khi ở cùng em, anh chỉ có một người phụ nữ duy nhất là em" Lạc Ngạo Thực hét lên, dùng sức kéo tấm chăn ra, hơn nữa còn tức giận kéo xuống tới mắt cá chân cô.
Cơ thể trắng tuyết phía dưới tấm chăn hoàn toàn phơi bày...
Anh nói "không có những người phụ nữ khác" tức là những chuyện kia cũng là giả. Ha ha, cô thích đáp án này, cho nên tình nguyện "hiến mình" cho anh.
Nằm ở bên dưới anh, cô từ từ tách hai chân mình ra chuẩn bị cho vật to lớn của anh tiến vào.