Câu hỏi này rất thông minh, người nghe vô cùng cảm động! Một dòng cảm xúc ấm áp lập tức đánh thẳng vào tim của Lạc Ngạo Kiệt, trong nháy mắt những mệt mỏi của mấy ngày qua đều tan biến hết, cơn đói bụng cũng theo đó mà bay đi!
Anh có cảm giác mình thật hạnh phúc, kiếp này may mắn gặp được người vợ như cô, lại cần gì hơn thế nữa?
Khi anh tỏ ra cảm động, cô lại vô cùng hối hận! Phó Vũ Nghê, mày là con ngốc, có phải não mày liệt ở chỗ nào rồi không? Người ta vừa mới cùng với người đẹp ở trong khách sạn, ăn uống, mở tiệc vui vẻ, mày còn ở đây lo lắng làm gì?!
Cuộc sống đó gọi là tẩm gió xuân, so với hoàng đế còn thích thú hơn.
Những người phụ nữ bên ngoài đều có ý đồ với anh ta, nếu không dùng hết các kỹ năng, ba mươi sáu thủ đoạn mê hoặc, bảy mươi hai chiêu quyến rũ, quấn quít anh ta, cận kề anh ta, khiêu khích anh ta, quyến rũ anh ta thì có quỷ thần thiên địa mới tin!
Hiện giờ mỗi ngày cô đều ăn không ngon ngủ không yên là tại vì ai? Còn phải lo lắng cho anh ta, anh ta, có tư cách sao?
Nấu cơm? Đổi ý rồi, cô không thèm làm nữa. Muốn cô và đứa bé trong bụng phải phục vụ con người đào hoa này sao?! Không thể, không thể!
Lạc Ngạo Kiệt nằm ở trên giường, kéo tay Vũ Nghê, săn sóc nói dối. "Bà xã, anh không đói ——" Cũng có thể vì ông trời không muốn có người nói dối, quyết định vạch trần. Chưa nói dứt lời, bụng anh liên tục sục sôi.
Một người chưa từng đỏ mặt vì bất kỳ chuyện gì, lúc này cũng phải ngượng ngùng, cũng may lúc nãy đèn không bật, giúp anh che giấu "cảnh tượng ngàn năm"
Âm thanh kia phá tan quyết định của cô, đập vỡ thành trì vững chắc. Cô không thể để anh đói bụng, lập tức di chuyển thân thể, chuẩn bị rời giường!
Anh đau lòng ngồi dậy, ngăn cản cử động của cô. "Anh không đói, bà xã, em đừng quá khẩn trương, hiện giờ giấc ngủ quan trọng nhất!"
"Không sao, tối qua đồ ăn thừa vẫn còn rất nhiều, em hâm nóng lại cho anh" Vũ Nghê xỏ đôi dép lê vào, trong lòng thầm rủa, cho anh ăn cơm thừa cũng coi như hành hạ anh, trả được thù rồi!
"Ọc ——" Trong bụng người nào đó lại phát ra âm thanh sùng sục, Hầy, anh đúng là đói thật rồi. "Bà xã, cám ơn em, phiền em rồi!"
Anh không cản cô nữa, từ từ xuống giường, theo đuôi cô đi ra cửa phòng, xuống phòng bếp lầu dưới!
Đêm khuya thanh vắng, nếu có một người lom lom nhìn bạn, hơn nữa ánh mắt anh ta lại dính sát bạn, theo cử động của bạn mà di chuyển tầm nhìn, bạn có cảm giác thế nào?
Vũ Nghê đem đồ ăn thừa đổ vào chảo nóng, quay người lại lần thứ tám, khuyên lơn:"Anh ra bên ngoài đợi em một chút, nơi này chật chội, anh lại đặc biệt chiếm diện tích, rất cản trở em!"
Lạc Ngạo Kiệt nhíu mày, thăm dò: "Bà xã, em đang ám chỉ anh không biết kiếm tiền? Nói anh nghèo sao?"
Cái gì, cái gì? Cô nói anh nghèo khi nào? Nếu như anh mà nghèo thật, thì trên đời này còn có mấy người có tiền?! "Anh hiểu lầm rồi, em không có ý đó!"
"Ăn mặc ngủ nghỉ là chuyện quan trọng hàng đầu, nếu như em oán trách phòng bếp của chúng ta nhỏ, khác nào đang oán trách anh không cho em được cuộc sống sung túc?" Lạc Ngạo Kiệt đứng ở bồn rửa bát, phân tích tỉ mỉ.
Khóe môi đỏ mọng của Vũ Nghê khẽ cong lên, bỏ đồ ăn vào trong nồi, phát ra những tiếng xèo xèo. "Ý em là, anh đứng ở chỗ này, sẽ gây áp lực cho em!" Tắt bếp, múc đồ ăn nóng hổi trong nồi vào đĩa, bưng ra ngoài nhà ăn.
Lạc Ngạo Kiệt giống như một kẻ theo đuôi, vội vàng đi theo phía sau!
Khi chiếc đĩa tiếp xúc với mặt bàn, phát ra một tiếng "Cạch"
"Anh ngồi đi, em xới cơm cho anh" Vũ Nghê thuần thục chỉ huy, về vấn đề này, cô tuyệt đối nắm quyền sát sinh. Cả anh, hay là con cái đều phải nghe theo. Nhưng điều này có gì đáng khoe? Hơn nữa cũng không cực khổ.
Lúc cô xoay người đi vào bếp, anh ngồi xuống ghế. Khi thấy những thứ ở trong mâm, anh trợn tròn mắt kinh ngạc.
Đây... đây là cái gì vậy?
Thứ trong đĩa giống như cà tím, nhưng còn có màu đỏ của cà chua và trứng gà. Nhìn lại cẩn thận hơn, hình như còn có gạo sống và thịt gà, thịt gà, chắc chắn là thịt gà, nhưng dính trên miếng thịt gà là miếng da cá? Tại sao trên miếng thịt gà lại dính miếng da cá?
Vũ Nghê bưng cơm tới, tất nhiên không bỏ qua màn đặc sắc này, ha ha, cô thầm bật cười khoái trá. Ha ha, Lạc đại thiếu gia ơi, chắc anh chưa từng ăn qua loại thức ăn lẫn lộn nọ kia? Ngớ người đi? Sợ hãi đi?
Cô cố nhịn cười, đưa bát cơm trong tay cho anh: "Đây, anh ăn cơm đi"
"Ừm" Lạc Ngạo Kiệt do dự một chút, vẫn cầm đũa lên, hạ đũa gắp một miếng thịt gà đầu tiên, cho vào miệng nếm thử.
Ánh mắt Vũ Nghê như chờ xem kịch vui, anh ta nhất định sẽ phun ra? Sống an nhàn sung sướng đã quen, làm sao có thể ăn mấy thứ này? Nhưng những chuyện xảy ra sau đó khiến cô sai rồi!
Lạc Ngạo Kiệt không những không phun ra, mà còn gắp tiếp một miếng cà tím đưa vào miệng....
Thấy anh càng ăn càng nhiều, cô không đành lòng nói: "Ngạo Thực, Nếu ăn không quen thì đừng ăn, em làm món cơm rang cho anh, được không" Anh thích nhất món cơm rang trứng.
"À, không cần. Món này cũng rất ngon" Lúc nói chuyện anh cũng không dừng đũa, lại gắp một miếng trứng cho vào trong miệng! Trứng gà trộn với tương cà dặm chút nước sốt nhuộm thành màu đen, thoạt nhìn rất ghê tởm!
"Anh không cần phải an ủi em, em biết anh sợ em mệt mỏi" Cô hối hận tại sao lại bốc đồng để anh ăn món ăn thập cẩm đó? Ừm.... nói dễ nghe gọi là món ăn thập cẩm, nói khó nghe chính là đồ dành cho heo!
Đừng nói đến ăn, chỉ nhìn thôi đã thấy ghê rồi. . Khi còn bé cô thường bị mẹ kế ép ăn những thứ này, cô biết rõ khó ăn cỡ nào!
"Không, ăn rất ngon, thật mà, không tin em ăn thử xem" Lạc Ngạo Kiệt gắp một miếng cà chua màu đen đưa lên miệng Vũ Nghê. "Ăn thử xem, có đúng là hương vị rất ngon không"
Mùi vị vừa cay nồng vừa ngọt lịm tràn lan khắp khoang miệng cô, khiến cô mở to hai mắt!
Ơ ~~ mùi vị này ~~ đúng là không tồi ~