Thời điểm Vũ Nghê bị đưa vào khách sạn cũng là lúc Lâm Dương bị sát hại, dựa theo nguyên tắc này cô vốn dĩ không thể nào gây ra vụ giết người kia! "Lạc tiên sinh, chuyện này cuối cùng đã được điều tra rõ ràng, loại bỏ vợ của ngài ra khỏi danh sách tình nghi. Cho nên mới nói, xin ngài hãy tin tưởng cảnh sát chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ xấu, đồng thời cũng không bắt nhầm người tốt! Nếu như trong công tác điều tra đã gây ra không ít phiền toái cho vợ của ngài, tôi đại diện cho tất cả những người đang phụ trách vụ án này, ngỏ lời xin lỗi cùng phu nhân! Vì muốn tốt hơn trong việc duy trì an toàn đối với người dân, xin ngài và phu nhân có thể bao dung và bỏ qua cho sai lầm này!"
"Duy trì an toàn cho xã hội điểm này tôi có thể hiểu, hiệp trợ công việc của cảnh sát chúng tôi cũng tiếp nhận. Nhưng mà, tôi lại không hài lòng với cách cư xử thô bạo của cảnh sát các người, nếu như không cẩn thận trong lời nói, sẽ trực tiếp khiến người vợ yêu quý của tôi bị xã hội bài xích, dù sao thì cô ấy cũng chỉ là một phụ nữ, mong manh dễ vỡ làm sao có hơi sức đi giết hại một người? Hơn nữa thủ pháp ấy vô cùng hung ác?" Lạc Ngạo Thực không vui chất vấn, anh có thể để cho người khác hiểu lầm vợ mình, nhưng tuyệt đối không để người khác tự bài xích và phán xét vợ mình!
"Đúng, đúng, ngài nói rất đúng!" Cục trưởng của cục cảnh sát lập tức lên tiếng. Cho dù không nhìn thấy người, nhưng chỉ cần nghe được thanh âm nhỏ nhẹ bên đầu dây kia, cũng có thể đoán được ông ta bây giờ một mực cung kính, lúc nói chuyện còn không ngừng cúi người. "Xin ngài cứ yên tâm và tin tưởng, cảnh sát chúng tôi nhất định sẽ vì xã hội và nhân dân đưa ra một đáp án hài lòng nhất!"
"Tốt!" Lạc Ngạo Thực không chút để ý, sau đó cúp điện thoại!
Hai đứa bé ngồi ở trước màn hình tivi, không ngừng chuyển kênh qua lại, nghe ngóng tin tức, thở phào nhẹ nhõm khi người ta công bố loại tên Vũ Nghê ra khỏi danh sách tình nghi ——
"—— Sau khi cảnh sát điều tra và chứng thực, mọi lời đồn đãi về cô Phó Vũ Nghê là nghi phạm hoàn toàn là tin bịa đặt, vụ án này không hề liên quan đến cô ấy ——"
"Đúng đúng, mẹ của chúng ta là trong sạch!" Hoan Hoan hưng phấn đến khoa tay múa chân thành hình chữ ‘Y’, cái miệng nhỏ hoan hô không ngừng.
"Vạn tuế, các chú cảnh sát thật anh minh, chứng minh được mẹ của chúng ta trong sạch!" Lạc Dật đứng trên mặt đất tựa như chú khỉ con, không ngừng lộn ngược đầu.
Hiểu lầm đã được xóa bỏ, cảm giác nhẹ nhõm đi rất nhiều! Ha, hai cái bím tóc của Hoan hoan thắt khó coi quá đi, bên cao bên thấp thật kỳ cục!
"Hoan Hoan, để mẹ chải lại hai bím tóc cho con!" Vũ Nghê ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa, gọi cô con gái đang đứng trước màn hình tivi! Hừ, bất kể nói thế nào, con trai con gái hô hào cảnh sát anh minh, vậy thì cứ cho là bọn họ rất anh minh đi... Haiz
Cô gái nhỏ sờ sờ tóc của mình, cảm thấy rất đẹp mà. "Mẹ, con thấy như vậy là được rồi ạ, không cần phải chải lại đâu! Lại nói, trời đã bắt đầu tối rồi ——"
"Con gái ngoan, mau tới đây với mẹ, đã mấy ngày nay mẹ không thắt bím cho con rồi, rất muốn chải tóc cho con, có được hay không?" Vũ Nghê vừa nháy mắt, vừa dẩu môi đi tới!
"Hì hì, mẹ, mẹ cũng ở đây bắt chước con làm nũng sao? Mẹ thật đáng yêu!" Hoan Hoan cười hì hì đi về phía mẹ, thỏa mãn một chút khát vọng.
Sau khi cởi ra hai bím tóc của Hoan Hoan, động tác thành thạo của Vũ Nghê nhanh chóng vuốt lên mái tóc mềm nhũn. "Hoan Hoan, có nhớ mẹ hay không?"
"Dĩ nhiên con có rồi, mẹ, mấy ngày nay mẹ chạy đi đâu vậy?"
Vũ Nghê khẽ nhéo má cô con gái cưng. "Mẹ là đang hỏi mẹ ruột của con, không nhớ Tư Vũ sao?"
"—— E hèm, để con suy nghĩ đã, mẹ, mẹ Tư Vũ bây giờ vẫn như vậy sao? Có thể nói chuyện được không?" Chú Tạp Tư đã nói là sẽ dẫn mẹ Tư Vũ đi chữa bệnh, chờ mẹ Tữ Vũ khỏe lên sẽ đón Hoan Hoan trở về. Sức khỏe của mẹ Tư Vũ là quan trọng nhất, cho nên cô bé không thể la hét đòi mẹ Tư Vũ được!
"Bây giờ vẫn chưa, nhưng không sao, hãy tin mẹ, mẹ ruột của con sẽ nhanh chóng khỏe thôi!" Vũ Nghê cầm hai bím tóc đã được thắt xong, hài lòng cười cười, ừ, nhỏ như vậy đã biết suy nghĩ.
"Ha ha, con hi vọng cả hai người mẹ của mình sẽ luôn bình an hạnh phúc!" Hoan Hoan chắp tay đặt trước ngực, thành khẩn cầu nguyện."Ai da ——" chợt, cô bé kêu lên đau đớn!
Tay trái nho nhỏ vuốt ve cánh tay phải của mình, cách lớp áo tơ.
"Sao vậy? Chỗ nào bị thương sao? Cho mẹ xem một chút!" Vũ Nghê nhìn vào chỗ cô bé xoa xoa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại.
"A, không có, không có đâu ạ!" Hoan Hoan dùng sức lắc đầu, sau đó buông cánh tay xuống, giả vờ làm như không có chuyện gì!
Rõ ràng là con bé đang nói dối, nhìn thế nào cũng không giống?
Vũ Nghê bắt được cánh tay Hoan Hoan, kéo cao tay áo.
"A ——"
Hoan Hoan muốn ngăn cản, nhưng không kịp nữa.
Vết bầm tím hiện rõ trên cánh tay nhỏ của Hoan Hoan. "Vết thương này là sao? Nói cho mẹ biết, là có người đánh con đúng không?"
"Không có!"
"Nói mẹ biết, ai bắt nạt con?" Vũ Nghê giống như những người mẹ khác, rất sợ con mình ở bên ngoài bị bắt nạt. Nhưng cô không phải không phân rõ, nếu như đây là Lạc Dật bị thương, cô cũng sẽ có biểu hiện như thế, ở bên ngoài không cho đánh nhau! Nhưng Hoan Hoan thì khác, con bé này cho tới bây giờ đều rất ngoan ngoãn, căn bản sẽ không thể đánh nhau, nếu có, nhất định là đứa trẻ nào đó khi dễ con bé!
Hoan Hoan yếu ớt lắc đầu một cái, lui về sau hai bước. "Mẹ, không có —— không có ai bắt nạt con cả!"
"Nếu như con không nói thật với mẹ, mẹ sẽ gọi điện thoại cho giáo viên, hỏi rõ mọi chuyện, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là người nào dám bắt nạt con gái của Phó Vũ Nghê!" Nhìn kỹ dấu bầm trên cánh tay của con gái, vết thương này —— cô xót xa làm sao.
Bởi vì Hoan Hoan xuất thân là cô nhi, về tính cách có thể ngoan ngoãn hơn những đứa trẻ khác, nhưng về cảm xúc tinh thần thì kém xa. Có thể là con bé bị khi dễ không có ba mẹ, làm sao cô có thể nhẫn tâm để con bé thua thiệt?
"Mẹ, con thật sự không bị gì hết, mẹ, không cần phải lo lắng cho con!" Biểu tình trên mặt Hoan Hoan rối bời, càng lúc càng chột dạ!
Nhưng mà có người mẹ nào không nhận ra điểm khác lạ này của con? Cô càng muốn gọi cho giáo viên chủ nhiệm lớp, hỏi rõ ràng!
Vũ Nghê mới vừa cầm điện thoại lên, chuông điện thoại di động đồng thời vang lên.
Số điện thoại này? Là của giáo viên chủ nhiệm lớp bọn nhỏ?
Giáo viên điện thoại tới, có phải muốn giải thích? "Vâng, chào cô, chẳng hay cô gọi điện thoại tới đây là để nói chuyện của Hoan Hoan?"
"Vâng, chào bà Phó, tôi nghĩ chuyện này tôi nên nói với bà thì tốt hơn, hôm nay Lạc Dật và Hoan Hoan đánh nhau với năm đứa bé khiến cho chúng nó vỡ đầu ——"