Mục lục
Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ha ha ..." anh phát ra tiếng cười khàn khàn khêu gợi, trong ngữ điệu có chút cưng chiều với cô! Mà lúc này, anh không chút để ý rằng trong cái nhìn của mình, anh dường như đang coi cô giống như một đứa trẻ mãi không lớn!"Bây giờ chúng ta tiếp tục chơi!" Nhất định trong 25 thế cờ sẽ khiến cô phải thua trận! Anh âm thầm nói lời thề ở trong lòng!

"Được thôi!" Cô để lộ bộ ngực trần thoải mái ở trước mặt anh... hừ hừ, dù sao bây giờ người khó chịu cũng không phải là cô, mà chính là anh. Đương nhiên cô muốn tra tấn anh một chút cho bõ tức!

Trong trận đấu kế tiếp, đúng như lời của Tưởng Vũ Hàng đã tự thề với mình lúc trước, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi anh đã thắng cô!

Còn cô lại tự mang thứ quả chín tươi ngọt trước ngực mình đưa vào trong miệng anh! Anh tham lam hút xong một bên, lại chuyển sang hút bên kia! Sau khi đã ăn xong, vậy mà anh vẫn còn cảm thấy chưa vừa lòng liền nói: "Nếu có thể hút ra sữa thì hay biết bao nhỉ !"

Quan Tĩnh không phục,đương nhiên cô còn muốn tiếp tục chơi nữa!

Quần lót của cô cũng đã bị cởi ra rất nhanh, hơn nữa còn bị người ta yêu cầu cô phải ngồi xếp bằng, như vậy toàn bộ nơi thầm kín của cô hoàn toàn bị lộ ra ở trong không khí. Không chỉ có anh nhìn thấy, mà ngay cả chính cô cũng có thể nhìn thấy được.

Đương nhiên sau đó anh lại hút, nói rằng cô ngày càng thêm hấp dẫn hồng hào, nõn nà đáng yêu!

Cô bị bắt nằm thẳng ở trên giường, hai chân giang rộng ra, mà đầu của anh lại đang chôn ở giữa nơi đó!

Anh giống như đang ăn thứ đồ ăn trân quý nhất vậy, đầu lưỡi cứ quanh quẩn ở nơi ấy, bồi hồi không muốn rời, quấn quanh miếng thịt nhỏ, làm cho toàn thân cô đỏ rực lên, run rẩy, trong miệng không ngừng phát ra tiếng nói yêu kiều!"Xin anh đấy, đừng có tra tấn em như vậy mà... tra tấn em... như vậy ... thực... khổ sở ... "

Lại ngứa, lại mát, lại nóng rực, cảm giác trống rỗng khổ sở dường như sắp bức cô điên lên mất rồi!

Anh lại càng không buồn để ý tới lời cầu xin của cô. Cô càng khó chịu, anh lại càng cao hứng, vừa lòng, hết giận!"Vừa rồi anh thấy em đùa bỡn anh thật sự rất vui vẻ mà... hiện tại phải là anh đang càng làm cho em thêm vui vẻ mới đúng chứ!" Ai bảo cô vừa rồi dùng ngực để trêu đùa anh! Anh chính là người đàn ông keo kiệt, ăn miếng trả miếng, ăn miếng trả miếng đấy!

Anh nhất định phải bức cô vừa khóc vừa la, cho đến khi toàn thân phải đầy mồ hôi thì mới đến lúc thỏa mãn lẫn nhau!

Ở khoảng thời gian kế tiếp, trò chơi trong phòng càng ngày càng quá đáng, hai người nằm ở trên giường càng ngày càng ~~ tình ~~ sắc! Phạm vi của động tác, so với ở trong những tấm ảnh còn quá mức hơn nữa!

Nhưng hai người bọn họ lại chơi đùa rất vui vẻ, rất vui vẻ!

Tiếng cười vui, tiếng thì thầm đầy hạnh phúc, mãi lâu sau cũng không ngừng!

Nằm sấp ở trên giường, bỗng nhiên cô có một loại cảm giác thật hạnh phúc, cô muốn loại hạnh phúc ngọt ngào này luôn luôn được duy trì, hơn nữa hạnh phúc của cô sẽ càng ngày càng nhiều hơn!

*************** phân cách tuyến ************

Vì sao người phụ nữ mà anh không cần lại cứ khăng khăng một mực với anh, còn người phụ nữ anh quý trọng suốt sáu năm qua, thế mà hôm nay lại nói chia tay với anh? Ngồi ở vị trí tài xế, hai tay Tưởng Vũ Hàng gắt gao nắm chặt vào tay lái, ngón tay thon dài xiết chặt đến độ nổi lên màu trắng! Sắc mặt của anh cũng trở nên cực kì nghiêm nghị, làm cho người ta không chịu nổi, phát kinh hồn táng đảm!

Kỳ thực trong công việc, hoặc là lúc đối mặt với Quan Tĩnh, anh thường hay để lộ ra loại vẻ mặt này, nhưng ở trước mặt nữ thần trong lòng mình, đây là lần đầu tiên!

Ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Vũ Nghê cứ luôn miệng nói không dứt hai từ xin lỗi, cho dù anh có chấp nhận điều đó hay không, tóm lại là cô đã nói ra rồi !

"Thực xin lỗi, Vũ Hàng, em vẫn luôn luôn chỉ coi anh như một người bạn tốt nhất. Thật có lỗi, nhưng chúng ta hãy chia tay đi!" Vũ Nghê nói tương đối kiên quyết!

"Là vì hắn sao? Vì Lạc Ngạo Kiệt?" Anh hỏi, giống như chú gà trống bại trận!

"Không, đây là chuyện giữa anh và em mà thôi, không liên quan gì đến người khác! Vũ Hàng, em tin rằng, nhất định anh sẽ tìm được một người phụ nữ còn tốt hơn em nhiều! Em xuống xe đây, hẹn gặp lại!" Tựa như truyền đạt mệnh lệnh với thuộc hạ, vừa nói dứt lời, cũng không chờ anh nói đồng ý hay không, Vũ Nghê trực tiếp mở cửa xe ra, bước xuống!

Tưởng Vũ Hàng cũng không ra ngoài đuổi theo, bởi vì từ trước đến nay, thật sự anh cũng chưa từng phải chịu sự đả kích thế này. Anh tự nhận thấy bản thân mình nếu so với người đàn ông khác không hề thua kém. Đúng vậy, Lạc Ngạo Kiệt, chồng trước của Vũ Nghê tuy rằng có rất nhiều tiền, nhưng có thể chứng minh được rằng anh, Tưởng Vũ Hàng này, không bằng người đàn ông kia sao?

Anh dám thề, nếu anh đến ba mươi lăm tuổi, tài phú của anh cũng có thể tích góp từng tí một, đến lúc ấy anh cũng sẽ có nhiều như vậy! Anh thua chính là thua bởi thời gian trước kia, điều này thật sự rất không công bằng! Vũ Nghê cũng quá dốt nát, sao cô lại không nhìn thấu anh nhỉ, trên thế giới này, anh mới chính là người đối xử với cô tốt nhất!

Thế nhưng, vậy mà cô vẫn cứ thế, từ bỏ anh rất vô tình... Ha ha, bỏ qua tình cảm sáu năm, bỏ qua sự hẹn ngầm giữa hai người trong sáu năm qua!

Ngồi ở trong xe, anh nhìn một nhánh cây đã héo khô bên ngoài cửa xe. Một trận gió Bắc thổi qua, cuốn nhánh cây khô cằn phát ra tiếng kêu “Kẽo kẹt, kẽo kẹt”, cũng cuốn rơi những chiếc lá đã úa vàng. Ngay lập tức những chiếc lá đó bị một trận gió Bắc lớn hơn nữa thổi bay đi!

Khi chuẩn bị xuống xe để tiến vào khu nhà trọ của người nào đó, anh kéo sát chiếc áo choàng lên che kín cổ, hận không thể rụt hết đầu vào bên trong quần áo. Giữa nhịp thở phì phò luôn có một luồng khói trắng phun ra! Có thể thấy được mùa đông đã đến rồi, vừa mới bắt đầu đã lạnh cóng người!

Nhưng trong lòng anh, băng tuyết đã phủ kín từ lâu, trái tim của anh thật sự đã lạnh lẽo vô cùng!

Anh châm một điếu thuốc, nản lòng thoái chí rít một hơi, sau đó chậm rãi phun nỗi phiền muộn từ trong ngực ra cùng khói thuốc! Làn khói màu xanh lượn lờ mơ hồ lay động ngũ quan anh tuấn, nhưng cũng che lấp hoàn toàn sự thất vọng trong ánh mắt của anh!

Hút thuốc tiêu sầu cũng giống như mượn rượu giải sầu, đều làm cho tâm tình của người ta càng ngày càng uể oải!

Lúc đau lòng đến cực điểm, anh vẫn nghĩ đến Quan Tĩnh, cô gái ngu ngốc kia...A, kỳ thực cô cũng không hề ngốc! Phải nói, chí ít cũng có một cô gái ham muốn tiền của anh, lại còn đang ở trên lầu chờ anh!

Ở trong xe tràn ngập một tầng khói thuốc, sau khi mùi thuốc lá đã hoàn toàn thay thế được mùi thơm của nước hoa, anh mới từ trong xe bước xuống, ném đầu mẩu thuốc lá còn còn cháy dở xuống đất, lấy chân nghiền nát, đóng cửa xe lại đâu vào đấy, ấn khoá điện 'Chíu' một tiếng!

Dùng tốc độ nhanh nhất, anh ấn chuông cửa nhà của Quan Tĩnh...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK