Đội trên đầu mũ màu trắng Lạc Ngạo Thực, khoa tay múa chân một cái, ýnói “không thành vấn đề”, sau đó ngồi xổm phía sau Hoan Hoan!
Hoan Hoan cầm gậy bóng chày, lúc bắtđầu chuẩn bị đánh côbénói! “Lạc Dật, tớ lần này nhất định sẽ đánh trúng!”Thuangười không thua trận, tuy nhiên cô bé mỗi lần đều đánh không trúng, nhưng tất nhiên có tính sĩ khí. (tinh thần của binh sĩ)
“Tới!” Lạc Dật bỗng nhiên kêu to một tiếng, đi theo tiếng kêu là một lực ném mạnh, đem quả bóng ném về phía trước!
Cùng lúc đó, Hoan Hoan vung gật lên không trung một vòng - -
không sai cô bé không đánh trúng quả bóng!
Quả banh màu trắng, thành công bị bắt được.
“Haizz - - con lúc nào cũng đánh trật hết!” Hoan Hoan nổi giận cởi cái nón xuống, lắc lắc cánh tay mỏi nhừ.
“không sao, sau này chú sẽ cùng con luyện tập nhiều hơn, rồi con sẽ chơi được mà!” Lạc Ngạo Thực đi tới phía đối diện, vỗ vỗ bả vai nhỏ của Hoan Hoan!
“Ba ba, còn muốn Hoan Hoan gọi ba làchú à..., có phải nên đổi cách xưng hô rồi không?” Lạc Dật ngửa đầu đề nghị!
‘Cũng được!" Lạc Ngạo Thực khóe miệng cong lên.“Hoan Hoan từ hôm nay trở đi liền gọi chú là cậụ, đến, thử gọi đi!”
thật ra chỉ là tình huống rất bình thường, nhưng đứa nhỏ chính là không nhịn được khó chịu. Gương mặt Hoan Hoan đỏ bừng, ngượng ngùngmột lúc lâu mới gọi. “Cậu!”
“Ha ha, không tồi, từ từ sau này sẽ quen!” Lúc Lạc Ngạo Thực đang cười, không nhịn được nhìn đứa nhỏ mấy lần. Hoan Hoan có nhiều điểm giống Tư Vũ, rất đẹp. Đứa nhỏ có bao nhiêu tốtđẹp, nhưng cố tình lại là một cái nghiệt oan trái!
“Reng—“ đột nhiên trong sân truyền đến tiếng chuông cửa, theo sau là tiếng cầu cứu của một ngườiphụ nữ. “Tiên sinh, van cầu người cứu cứu con ta đi! Tiên sinh - -”
Trong sân ba người, cùng hướng về cánh cửa chạm khắc tinh xảo nhìn!
“Bà Triệu, bà như thế nào lại đến đây?” Nheo đôi mắt to lại, Hoan Hoan là người đầu tiên hỏi trước!
Lạc Dật phía sau nhìn tới, cũngkyaf quái nhìn về phía ba ba. “Ba ba, bà Triệu sao có thể tới nơi này?”
Lạc Ngạo Thực hướng về hai đứa trẻ ra hiệu bằng mắt.“Các con đều vào nhà đi!’ Ha ha, anh còn tưởng rằng bà Triệu này sẽ không xuất hiện chứ!
Nhìn hai đứa trẻ nghe lời chạy vào trong nhà, Lạc Ngạo Thực mới nhấc chân hướng về phía cổng đi.
Xuyên qua cánh cửa chạm khắc tinh xảo, nhìn người đàn ông đi tới. Đứng ở ngoài cửa bà Triệu, nước mắt chảy càng nhiều, nức nở khóc lóc nói. “Tiên sinh van cầu ngài cứu con tôi đi! Tôi quỳxuống xin ngài đấy!” nói xong, bà Triệu chậm rãi quỳ trên mặt đất băng lạnh lẽo!
Lạc Ngạo Thực ngăn cách từ cánh cửa sắp nhìn người đàn bà ở ngoài im lặng không nói!hiện tại biết cầu xin anh, lúc trước làm chuyện xấu, sao không nghĩ đến Lạc Ngạo Thực anh có phải có thể người chọc được hay không?
“Bà Triệu, sao bà lại tới đây? Vì cái gì qùy trên mặt đất, mau đứng lên đi, nơi này rất lạnh, chân bà quỳ sẽ bị thương đó!” Nghe được tiếng chuông cửa Vũ Nghê đi ra, nhìn người đàn bà trước mắt không rõ chân tướng. Đẩy Lạc Ngạo Thực ra, mởcánh cổng rađể cho bàTriệu tiến vào!
Bà Triệu nói cái gì cũng không đứng dậy, vẫn quỳ gối, khẩn cầu hai vợ chồng trước mặt này. “Tiên sinh, phu nhân, tôi biết các người là người tốt, cầu các người đại nhân đại lượng, buông tha con tôi đi, tuổi nó còn trẻ, không hiểuchuyện, bị người xấu lợi dụng!”
“Bà Triệu, con của bà là - -” Vũ Nghê bỗng nhiên tỉnh ngộ mở to hai mắt!
@sani: chương 376 : nên có kết cục.