"Cho dù em qua được hay em phải nợ môn thì dầu gì em cũng phải ở đây với anh thôi!!!"
"Anh! Rõ ràng anh đã lừa gạt em!"
"Anh có lừa em bao giờ? Em nhớ xem? Lúc đó chẳng phải là em tự chủ động quyến rũ anh hay sao?"
Đường Tịch ú ớ, suy nghẫm một lúc rồi cắn cắn môi gật đầu
Tô Lam thấy vậy, môi mỏng nhếch lên cười, nói tiếp
"Anh đã hứa là sẽ giúp em! Nhưng còn về chuyện em có nợ môn hay không thì anh đâu có hứa?"
Khốn kiếp! Cô thế nhưng bị chính cái tên bạn trai biến thái nham hiểm này lừa một cú rõ đau!!!
Đường Tịch uất ức nhìn hắn, tại sao lúc đó cô không nghĩ đến vấn đề này sớm hơn chứ?
"Tiểu Tịch! Em đói bụng không?"
"Không đói!"
Cê kéo vali đi vào phòng, tức giận không thèm để ý Tô Lam nói, tay thì bắt đầu sắp xếp quần áo
"Nhưng anh thì đói rồi...!"
"Đói thì tự đi mà ăn anh nói với em..."
Đang nói dở, Đường Tịch liền ngẩng đầu lên thật mạnh nhìn Tô Lam đứng đó đang cười một cách rất chi là biến thái
Nguy hiềm rình rập!!!
Đường Tịch liền chuẩn bị tìm kím đường để thoát thân. Nhưng mà con mồi như cô thì làm sao mà nhanh hơn con sói đói đó chứ???
Ngay lập tức Tô Lam đè cô xuống giường hôn tới tấp, cô đưa tay hơi chống cự...
Nhưng cô cũng phải công nhận, kĩ thuật của Tô Lam rất là cao siêu, chỉ trong nửa giây Đường Tịch cô đã sụi lơ toàn thân. Mặc cho Tô Lam muốn làm gì thì làm, cô chỉ cứ việc nằm đó nhắm mắt mà hưởng thụ
Áo này, quần này... tất cả đều đã bị Tô Lam ném thẳng xuống đất
Bàn tay to áp vào đôi gò bông của cô nhẹ nhàng nhào nặng thành đủ kiểu hình dáng
Cánh tay còn lại thì chạy dọc, sờ soạng khắp người, chọc cho Đường Tịch phải uốn éo cái cơ thể
Đường Tịch nhăn mày khó chịu, lạ thật, cô cứ thấy Tô Lam hôm nay có cái gì đó nó là lạ.
"Này! Sao anh còn chưa cởi quần áo?"
Môi Tô Lam nhẹ nhàng mơn trớn nơi vùng cổ mẫn cảm của cô, từ từ lướt lên môi, bất đầu triền miên khống dứt
Hai tay Đường Tịch ôm lấy cổ, để mặc cho Tô Lam càn quấy. Nhưng rồi lại suy nghĩ, sao hôm nay hắn lại lề mề như vậy chứ, cô bèn đẩy Tô Lam
"Tô Lam chết tiệt! Rốt cuộc anh có làm hay là không???"
Tô Lam đột ngột bị đẩy ra, cũng không có nhăn mặt hay cau có mà chỉ nhếch môi cười nhẹ
"Em muốn làm?"
Đường Tịch bị nói trúng tim đen, mặt băt đầu đỏ ửng lên
"Nhưng mà, anh đột nhiên trực nhớ đến một chuyện... lần trước chúng ta đã dùng hết durex rồi!!!"
"Khốn kiếp! Anh rõ ràng là cố ý phải không?"
Đường Tịch ngồi dậy cầm lầy gối đập vào người Tô Lam tức giận nói
Hèn gì mà hắn không cởi quần áo ra!
Hèn gì hắn cứ lề mề, chậm chạp!
Hèn gì hắn cứ chọc, khiến cho cô ngứa ngáy cả người lên!
Âm mưu! Rõ ràng là hắn đã biết trước, vậy mà lại đi khiêu khích cô!!!
Tô Lam bước xuống giường cười nói
"Đi siêu thị thôi!"
"Đi siêu thị làm gì?"
"Mua đồ!"
Mua đồ???
Đường Tịch suy nghĩ, nhìn thấy ánh mắt mờ ám của Tô Lam, sau đó liền vội lắc đầu, nhấn mạnh nói
"Không! Em không đi đâu! Anh đi đi!"
Cô vội lấy chăn trùm toàn thân mình, ló cái đầu ra nhìn
"Tại sao em phải đi? Mọi lần không phải là do anh đi mua hay sao???"
Tô Lam đứng tựa lưng vào cửa, nhếch môi mỏng lên mỉm cười
"Tiểu Tịch! Em đừng quên... khi anh và em làm chuyện đó, anh cũng đâu có thể tự làm một mình? Em cũng có góp phần nữa mà đúng không? Cho nên, hôm nay đến lượt em mua!"
"...."