"Đường Thiên! Em lại có con với anh rồi! Bây giờ em nên làm sao đây???"
Câu nói này, ngay tức khắc làm cho Đường Tịch đứng tại chổ, đôi mắt trợn to nhìn chằm chằm Lưu Tinh
Mãi cho đến ba giây sau, Đường Tịch mới kịp tiêu hóa câu nói, cô liền mở miệng nở nụ cười, lớn tiếng nói
"Lưu Tinh! Chị đã có con với Đường Thiên rồi???"
Tiếng nói làm Lưu Tinh hoàng hồn, cả thân người run lên khiến các tờ giấy rơi xuống đất. Chị ta vội quay đầu lại nhìn Đường Tịch bằng ánh mắt hoảng hốt
"Tiểu... Tiểu Tịch??? Sao... sao em lại ở đây?"
Tuy giọng nói rất bình thường nhưng Đường Tịch vẫn nghe ra có chút sợ sệt trong đó
Đường Tịch vội bước đến nhặt vài tờ giấy dưới đất lên. Cô vừa định ngó nhìn thì đã bị Lưu Tinh lấy lại
"Tiểu Tịch! Sao em lại ở đây? Em bị bệnh à?"
Lưu Tinh cầm tờ giấy cho vào túi xách rồi xem như không có chuyện gì nhìn cô cười quan tâm hỏi
"Không! Là do Tô Lam bị bệnh nên em đến thăm thôi!!!"
Đường Tịch ngồi xuống bên cạnh Lưu Tinh, lắc đầu nói
Cô nghẫm nghĩ trong đầu, rồi nhìn về Lưu Tinh nhẹ giọng mở miệng
"Đường Thiên có biết chuyện này chưa?"
"Em nghe rồi à?"
Lưu Tinh nhỏ giọng hỏi lại, nhìn Đường Tịch chắc chắn gật đầu, chị ta nhếch miệng cười nhẹ
"Anh ấy vẫn chưa biết!"
"Vậy để em gọi điện báo tin cho Đường Thiên vui"
Đường Tịch vừa nói vừa lôi điện thoại ra định gọi nhưng lại bị Lưu Tinh ngăn cản
"Không cần gọi cho anh ấy!"
Lưu Tinh lắc lắc đầu
"Vì sao???"
"Bởi vì chị cũng không định giữ lại đứa bé này!!!"
Bàn tay Lưu Tinh xoa xoa cái bụng của mình, nhàn nhạt nói
"Chị vừa nói cái gì???"
Đường Tịch đứng bật dậy, lớn tiếng hô lên.
"Lưu Tinh! Chị có biết đây là một sinh mạng không? Nếu Đường Thiên biết được thì sẽ ra sao???"
"Anh ấy sẽ không biết! Chị không nói, em không nói, thì sẽ không ai biết!!!"
"Không! Em sẽ nói cho Đường Thiên biết. Em sẽ bắt anh ấy phải cưới chị, phải trách nhiệm về đứa bé này!!!"
Đường Tịch tức giận nói
Đây là một sinh mạng, đứa bé còn chưa có thấy được thế giới mà đã phải ra đi
Huống chi... đây còn là cháu của cô!
"Anh ấy biết thì làm được gì? Đường Thiên anh ấy sẽ không cưới chị đâu"
Lưu Tinh nở nụ cười chua xót, khóe mắt lấp lánh giọt nước
"Đơn giản! Vì Đường Thiên không yêu chị! Chỉ vì cái đứa bé vô tình xuất hiện này mà phải cưới một người không hề yêu chị???
Khi nghe xong câu nói, cơn giận bừng bừng của Đường Tịch đột nhiên tắt ngủm, ngồi xuống trở lại, đôi mắt cô khẽ chớp chớp
Đúng rồi! Cưới một người mà người đó không yêu mình, cảm giác sẽ tồi tệ đến thế nào?
"Tiểu Tịch! Người anh ấy yêu là em mới đúng!!!"
Đôi mắt sắc sảo của Lưu Tinh nhìn cô nói
"Chị đừng nói như vậy! Em và Đường Thiên đã là quá khứ rồi"
Đường Tịch nói, nhưng nghĩ đến chuyện đứa bé cô muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng thì cô cũng
"Ít nhất chị phải nói cho Đường Thiên biết chuyện này chứ? Dầu gì Đường Thiên cũng là ba đứa bé!"
Đường Tịch nói xong, rồi quyết định, nhanh tay cầm điện thoại gọi cho Đường Thiên
"Alô!"
Khi Đường Thiên vừa bắt máy, cô nhanh chống nói địa điểm bệnh viện và chuyện Lưu Tinh có thai, sau đó liền cúp máy cái rụp
"Tiểu Tịch? Em vừa...."
"Chuyện này phải để hai bên đồng ý! Em tin, Đường Thiên sẽ phản đối chuyện phá thai"
Đường Tịch không nhìn Lưu Tinh mà lại nhìn chằm chằm vào điện thoại nói
Lưu Tinh ngơ ngác nhìn cô, sau đó liền nở nụ cười như có như không!
Luc này Lưu Tinh khôi phục lại bộ dáng xinh đẹp của mình, chị ta nhìn Đường Tịch cười hỏi
"Tiểu Tịch! Em vẫn còn yêu Tô Lam đúng không?"
"Không!!!"
Đường Tịch nhìn Lưu Tinh trả lời rất nhanh
"Em và Tô Lam vẫn còn bị ràng buộc với nhau"
Ràng buộc ư???
Đường Tịch tự cười chế giễu lắc đầu
"Sẽ không còn ràng buộc gì cả, em và Tô Lam thật sự đã hết duyên nợ rồi"
"Không! Tô Lam thật sự yêu em"
Lưu Tinh nhếch môi cười bí hiểm, đôi mắt chị ta cong cong lên
"Lần trước chúng ta gặp nhau ở rạp chiếu phim. Đó không phải là tình cờ mà là do một tay Tô Lam sắp đặt!!!"